Ngày hôm sau, hai người dậy rất sớm,ra sau chùa xem tăng nhân hái trà, đang độ mùa mưa, sương mù giăng đầylàm vườn trà nhìn xanh ngắt một màu, mỗi tăng nhân hái trà đều đeo mộtchiếc giỏ trúc, nhanh tay nhanh mắt hái lá trà non mới nhú trên cây.
Tiểu sa di đó cũng đeo giỏ trúc đi theo sau các sư huynh hái trà, NhậmThiên Chân thấy có vẻ thú vị, cũng đi tìm một chiếc giỏ trúc học theodáng vẻ của họ, chỉ có điều là người mới, khó tránh vụng về, cả nửa ngày cũng không hái được bao nhiêu, ngược lại lại lãng phí không ít lá nhọn.
”Em đừng gấp, hái trà là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.” Phó Đông Bìnhđứng bên cạnh gọi cô. Nhậm Thiên Chân không để ý, đi theo sau tiểu sa di càng hái càng hăng, chỉ một lát sau, bận rộn đến mức vã cả mồ hôi.
Đưa thành quả lao động của mình cho Phó Đông Bình xem, Nhậm Thiên Chânđắc ý nói: “Em phải mang những thứ này xuống núi pha trà uống mới được.” Phó Đông Bình cười nói: “Trà phải qua sao mới dùng được, đâu thể háixuống là uống ngay chứ.”
”Em mặc kệ, em thích thì em uống thôi.” Nhậm Thiên Chân vốc một nắm lá trà đưa lên ngửi, sảng khoái quá.
Vườn trà nằm giữa mây mù lượn quanh, giữa biển trà xanh ngát ấy, NhậmThiên Chân mặc váy lam nhạt nổi bật vô cùng, dưới làn tóc đen là màu datrắng nõn tựa trân châu làm người khác rung độn, cô như tinh linh lạcgiữa trần thế.
Phó Đông Bình cười cười, đi lên lôi khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô, dịudàng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510501/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.