Giản Ninh từ trên ghế sofa ngồi dậy, giương mắt liền thấy Đồng Phó Ngôn đang đứng tại cửa ra vào. Vóc dáng của anh cao lớn, nhìn thế này lại làm cho bóng dáng của anh có chút phiền muộn, ánh mắt của anh mặc dù bình tĩnh như cũ nhưng cũng thật gian nan để che đậy sự hoảng loạn trong lòng. Khi nhìn thấy Giản Ninh bình an vô sự ngồi trên ghế sa lon, sự lo âu nặng trĩu trong lòng Đồng Phó Ngôn cũng chợt biến mất. Anh nhanh chân đi về phía Giản Ninh, sau đó đã đưa tay ôm Giản Ninh vào lồng ngực mình. “Sao anh về sớm vậy?" Giản Ninh khó khăn nâng cổ tay lên từ trong vòng tay ôm chặt của anh, phát hiện Đồng Phó Ngôn về sớm hơn thời điểm họ hẹn nhau mười phút trước, không khỏi hỏi anh: "Anh vẫn luôn là người cực đúng giờ, nhưng lần này anh lại về sớm hơn lúc chúng ta hẹn nhau nhiều như vậy." Ngữ khí của Đồng Phó Ngôn bình tĩnh: "Phần lớn công việc trong cục đã xong xuôi, cho nên anh cũng về luôn." "Có phải do chuyện của Đường Tề Đông nên anh mới về sớm thế không?" Giản Ninh dĩ nhiên không tin lý do đó của anh, nhẹ giọng thử hỏi: "Hoặc nói đúng hơn là do anh lo lắng cho em?" Đồng Phó Ngôn chậm rãi buông lỏng Giản Ninh ra, trong mắt của anh thâm trầm tựa như vực sâu, nhìn cô chằm chằm: "Đường Tề Đông là người trong tổ của anh, cách đối nhân xử thế luôn rất tốt, người trong cục cũng rất thích cậu ấy." Giản Ninh lại không muốn từ bỏ cái đề tài này, cười nói: "Nhưng anh vẫn lo lắng cho em vậy à." Đồng Phó Ngôn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thừa nhận, buồn buồn nói: "Ừm." Giản Ninh biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao?" "Tình hình trong cục hiện tại rất phức tạp, nhất thời anh cũng không thể giải thích rõ với em được." Đồng Phó Ngôn khẽ thở dài, có chút mỏi mệt cùng bất đắc dĩ nói: "Cho nên khi anh biết được thành viên trong tổ liên hệ với người nhà mình, trong đầu liền nghĩ ra đủ loại khả năng." "Đều liên quan tới những trường hợp không tốt?" "Ừm." Đồng Phó Ngôn giương mắt lẳng lặng mà nhìn cô: "Trong tiểu đội phòng chống ma túy không chỉ có cảnh sát, còn có do thám. Những do thám đó khó có thể đảm bảo là tốt hay xấu, mà cảnh sát cũng không phải tất cả đều là người tốt. Cho nên anh không muốn người nhà của mình tham dự hay có dính líu gì đến những người này." "Người nhà?" Giản Ninh đặc biệt hài lòng với cách gọi này của anh, đôi mắt đã cong lên vì cười. Sau đó cô liền chậm rãi cúi người về phía trước, cách Đồng Phó Ngôn càng ngày càng gần, cho đến khi chỉ còn cách nhau năm sáu centimet, cô đưa tay ôm lấy cổ của Đồng Phó Ngôn. Ánh mắt Đồng Phó Ngôn đã trở nên thâm thúy, nhìn chăm chú Giản Ninh. "Em rất thích kiểu xưng hô này." Giản Ninh đã sáp lại rất gần anh, chóp mũi nhẹ nhàng áp lên chóp mũi của anh, sau đó cô liền chậm rãi cúi đầu, đôi môi đầy đặn mềm mại đã phủ lên làn môi mỏng của Đồng Phó Ngôn. Đồng Phó Ngôn xưa nay cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu, liền đưa tay chặn ngang ôm lấy Giản Ninh, thân thể dùng sức nghiêng sang một bên, lại đặt Giản Ninh xuống ghế sa lon. Cánh tay phải rắn chắc của anh vững vàng đặt ở dưới đầu Giản Ninh, còn cánh tay khác nhẹ nhàng đặt trên khóe môi của cô, cẩn thận xoa bóp. Đáy mắt của anh đã bao phủ bởi dục vọng, giọng nói có chút khàn khàn: "Nói cho anh nghe, vừa rồi em nói gì với Đường Tề Đông?" Giản Ninh duỗi ngón tay phải ra chọc vào má Đồng Phó Ngôn, cười nói: "Thế nào, đừng nói là anh ăn dấm đấy nhé?" "Đường Tề Đông rất nguy hiểm." Đồng Phó Ngôn nói. "Hửm?" "Thân thủ của cậu ta rất tốt, khả năng chống trinh sát và cả khả năng trinh sát của cậu ta cũng là số một số hai trong cục. Lúc trước cậu ta đã từng tham gia những hoạt động cứu viện quốc tế, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú." Đồng Phó Ngôn rất nghiêm túc nói: "Cho nên nếu như cậu ta không thích nhìn người nào đó, và cậu ta có ý định hạ thủ người kia, thì chắc chắn người đó chết không thấy xác." Giản Ninh kinh ngạc nhíu mày: "Anh sợ anh ta sẽ động thủ giết em?" Tuy Giản Ninh mang theo nghi vấn hỏi Đồng Phó Ngôn, nhưng trực giác của cô đã tự nói cho cô biết, Đường Tề Đông nhìn bề ngoài thì hiền hoà sáng sủa, nhưng cô luôn cảm thấy bản chất của anh ta cực kỳ nguy hiểm. Cũng có thể nói, nhờ trực giác của mình, cô cũng từng cảm thấy Đường Tề Đông có ý định hạ sát mình. "Nguy hiểm như vậy sao?" Giản Ninh xem như không có chuyện gì, tiếp tục hỏi anh: "Thế nhưng anh ta là cảnh sát, cũng là đội viên trong tổ cảnh sát. Chắc không đến mức anh ta lại đi giết chị dâu của mình đúng không." Mặc dù trực giác đang báo hiệu cho Giản Ninh biết anh ta là người nguy hiểm, nhưng cô không trực tiếp nói cho Đồng Phó Ngôn biết. Cô không biết nên nói như thế nào. Về con người của Đường Tề Đông này, tất cả chỉ là phỏng đoán theo trực giác của bản thân cô, nếu kể cho người khác nghe, thì cũng chỉ là chuyện hoang đường. Vả lại nếu cô kể cho Đồng Phó Ngôn nghe những phỏng đoán của mình về người anh em đã đồng cam cộng khổ với anh trong mưa bom bão đạn, có vẻ cũng chẳng tốt đẹp gì. Cho dù nghe từ góc độ nào thì chúng đều mang ý nghĩa châm ngòi. Huống hồ không có chứng cứ, lỡ như không phải thì anh ta sẽ bị vu oan, đây chính là một tội rất nghiêm trọng. Đồng Phó Ngôn khẽ hôn trên gò má mịn màng của Giản Ninh, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Ai cũng nguy hiểm, bao gồm cả anh. Cho nên em chỉ có thể tin tưởng chính bản thân mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình." "Không phải." Giản Ninh theo sát đứng dậy từ trên ghế salon: "Em tin anh, cũng như tin tưởng chính mình." Giản Ninh trầm mặc một hồi, nói tiếp: "Vừa rồi lúc đi vào cục cảnh sát, em gặp Đường Hiểu Ninh nên hai người có trò chuyện một phen." "Cô ấy nói gì?" Đồng Phó Ngôn có chút nhíu mày. "Cô ấy nói rằng mối quan hệ giữa anh và em không nên lộ quá nhiều, như vậy sẽ khiến cả hai gặp nguy hiểm." "Vậy em cảm thấy thế nào?" Giản Ninh khẽ cắn khóe môi, suy tư xem mình nên trả lời Đồng Phó Ngôn thế nào. Đồng Phó Ngôn quay đầu lẳng lặng nhìn chăm chú lên Giản Ninh, bên trong tròng mắt đen nhánh lộ ra vẻ bí ẩn. "Lúc ấy em cảm thấy Đường Hiểu Ninh nói chuyện này hoàn toàn là bởi vì anh." Giản Ninh cũng không có nói thẳng nguyên nhân sâu xa đằng sau: "Đường Hiểu Ninh nói cho em biết, trong cục cảnh sát có nội gián, giờ em mới hiểu được vì sao chúng ta không thể lộ quá nhiều thông tin." Đồng Phó Ngôn nói: "Trong cục cảnh sát xác thực có nội gián, hắn thâm tàng bất lộ cũng được một quãng thời gian rồi. Tụi anh vẫn luôn lẳng lặng điều tra, nhưng không tra ra bất kỳ kết quả nào." "Vậy bây giờ tính sao?" "Dùng phương pháp loại suy từ những tư liệu và thông tin tụi anh có được, tụi anh đã xác định được năm người khả nghi nhất, nên họ đang dưới sự theo dõi điều tra của cục." Giản Ninh nghe anh nói, thăm dò hỏi: "Bao gồm cả Đường Tề Đông?" Đồng Phó Ngôn gật đầu, nói thêm với cô: "Tụi anh quả thực hoài nghi Đường Tề Đông, đã năm lần bảy lượt phái người bí mật theo dõi cậu ta, nhưng không thể phát hiện bất kỳ chi tiết đáng nghi nào, cho nên đã loại cậu khỏi danh sách những người có khả năng đang làm nội gián." Đồng Phó Ngôn nói đều là thật, lúc trước anh và cục trưởng Ngụy có cả Tống Yến đều từng hoài nghi Đường Tề Đông, bởi vì cậu ta đã vào cục cảnh sát từ rất sớm, cũng đúng vào thời điểm Chu Gia gặp thời đắc ý nhất, thực sự là rất trùng hợp với thời điểm nội gián được nhét vào. Nhưng liên tục ba lần bí mật theo dõi, đều không thể phát hiện thấy hành vi nào khả nghi của Đường Tề Đông. Thế nên cục trưởng Ngụy và những người khác đều loại cậu ta ra, nhưng khi đó Đồng Phó Ngôn vẫn cố gắng tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng hơn. Trực giác cho anh biết, Đường Tề Đông có quá nhiều ưu điểm, nhưng dường như có điều gì đó bất ổn với cậu ta nên bây giờ anh lại bắt đầu lén lút theo dõi. "Hôm nay em vô tình gặp Đường Tề Đông." Giản Ninh do dự một chút, còn tiếp tục nói: "Quả nhiên cũng rất khó để đưa bất kỳ phán đoán nào về anh ta." Đồng Phó Ngôn cũng không muốn tiếp tục trao đổi cùng Giản Ninh những vấn đề nghiêm trọng như vậy. Sau đó anh liền mỉm cười, hỏi cô: "Hôm nay em cùng Triệu Mật đến cục công an à?" Thấy anh đột nhiên chuyển chủ đề, Giản Ninh hơi bất ngờ xoay chuyển không kịp, nhưng cũng rất nhanh liền trả lời anh: "Liên tục mấy ngày nay cô ấy đều nhận được mấy thứ đồ đe dọa, mà mấy ngày nay Tống Yến cũng không thường về nhà." Đồng Phó Ngôn trầm ngâm: "Tống Yến đang xử lý khẩn cấp một ít chuyện, cho nên mới chậm trễ không về nhà." "Em biết, cô ấy cũng thông cảm." Giản Ninh nói: "Thế nhưng Triệu Mật bây giờ đang mang thai, thường suy nghĩ vẩn vơ, lại còn thêm mấy vụ đe dọa này nữa, tâm tình và thân thể của cô ấy đều bị chấn động rất lớn. Cho nên mới đến cục cảnh sát. Vừa để báo án, vừa để gặp mặt Tống Yến." Đồng Phó Ngôn mặc dù cố ý kết thúc chủ đề trước đó, nhưng Giản Ninh vẫn muốn ngầm ám chỉ cho Đồng Phó Ngôn biết Đường Tề Đông là một người cần phải đề phòng. Cho nên sau khi uống xong một ly nước, làm trơn họng cô mới chậm rãi nói: "Em cho là anh sẽ ở trong cục." Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt trả lời Giản Ninh: "Mấy ngày này anh điều tra vụ án kia ở vùng ngoại thành, cho nên không tới cục cảnh sát." Giản Ninh ra vẻ hiểu rõ gật đầu, nói tiếp: "Em biết. Khi đó em cũng có vào phòng lưu trữ hồ sơ của cục kiểm tra thử anh có đó không, nhưng chỉ thấy ở bên trong có một người đang lật xem hồ sơ, về sau mới phát hiện người kia không phải anh." Vừa nghe được lời này của Giản Ninh, Đồng Phó Ngôn không khỏi sững sờ quay đầu nhìn Giản Ninh, trong lòng nổi lên một cảm xúc mãnh liệt, thế là hỏi Giản Ninh: "Người kia là ai." Giản Ninh chăm chú trả lời anh: "Đường Tề Đông. Em phát hiện người kia không phải anh, cho nên lúc đó mới mất hết cả hứng rời đi." Đôi mắt xinh đẹp của Giản Ninh hơi híp mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Đồng Phó Ngôn, đã hiểu Đồng Phó Ngôn đang suy nghĩ gì. Cô biết mình không nên tiết lộ quá nhiều, nên chỉ an tĩnh chờ anh. ..... —— —— Triệu Mật rốt cục cũng gặp được bạn trai mình trong cục cảnh sát, trong lòng lập tức cuồn cuộn đủ loại cảm xúc. Và đặc biệt là do chuyện hiểu lầm về Tống Yến không thích đứa bé đã được giải thích rõ ràng, tâm tình của cô có thể nói là cực kỳ tốt. Tống Yến còn phải xử lý một số công vụ khác, nên Triệu Mật chỉ ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, một mặt ngu si ngắm nhìn Tống Yến. Qua một hồi lâu, cô cảm thấy chán nản đến cực điểm, liền gọi điện cho Giản Ninh, đầu bên kia điện thoại vang lên mấy lần, lúc này mới kết nối. Lúc đó, Giản Ninh đang trong nhà bếp, chuẩn bị bữa tối cùng Đồng Phó Ngôn. Chủ đề vừa rồi đã kết thúc, nhưng Giản Ninh biết Đồng Phó Ngôn đã hiểu ẩn ý những gì mình muốn nói. Cho nên cô cũng không ám chỉ thêm điều gì nữa. "Vừa mình mới nhìn thấy Đồng Phó Ngôn của cậu, đáng tiếc anh ta vừa vào rồi lại đi ra ngoài." Lúc này Triệu Mật hơi bâng quơ nói: "Thật đáng tiếc cho cậu, Giản Ninh, chỉ có thể phòng không gối chiếc." "Bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh mình." Giản Ninh lời ít mà ý nhiều. Triệu Mật kinh ngạc, sau đó lại nói: "Mình vừa thấy Đường Hiểu Ninh." Lại sợ Giản Ninh không nhớ ra được Đường Hiểu Ninh là ai, Triệu Mật tốt bụng nhắc nhở cô: "Là cô gái mà lúc tụ hội với mấy cảnh sát trong cục, cô ta thách cậu ôm người đàn ông khác, nhưng không bao gồm Đồng Phó Ngôn đấy, nhớ không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]