Nằm trên giuờng Toàn Vũ phiền toái suy nghĩ thật lâu cũng không rõ lý do vì sao?
Đột nhiên cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra Thu Nhi đi vào nhìn thấy nàng trợn tròn mắt vội vàng nói: “Tiểu thư người không ngủ sao?”
“Mới vừa tỉnh lại.” Toàn Vũ thuận miệng đáp.
“Vậy tiểu thư hãy uống canh gà nhân sâm này đi.” Thu Nhi đem bát canh gà nóng đang bốc hơi đến bên giường.
“Được.” Toàn Vũ nhận bát trong tay của nàng thấy chút đói bụng, uống xong canh gà đưa bát không nói: “Thu Nhi cám ơn ngươi.”
“Tiểu thư người tạ ơn nô tỳ cái gì ạ?” Thu Nhi sửng sốt.
“Cám ơn ngươi lấy cho ta canh gà, đúng lúc ta đang đói bụng.” Toàn Vũ cười giải thích.
“Tiểu thư, vậy người không nên cảm ơn nô tỳ.” Thu Nhi đỏ mặt tía tai nói:“Đó là do Vương gia phân phó nô tỳ cũng không dám kể công.”
“Hắn...” Toàn Vũ kinh ngạc lên tiếng.
“Vâng, đúng vậy tiểu thư. Nô tỳ đã sớm nói qua, Vương gia là người tốt. Người xem, Vương gia không phải cũng quan tâm tiểu thư sao?”Thu Nhi nói.
“Hừ” Toàn Vũ hừ lạnh một tiếng hắn không phải quan tâm nàng đâu, đột nhiên nghĩ đến một việc nói:
“Thu Nhi quần áo trước kia của ta đâu, ngươi cầm lại đây cho ta.” Hắn không phải nói trả lại cho nàng sao?
“Tiểu thư, ở chỗ Vương gia. Vương gia nói gì mà lúc tiểu thư rời đi mới trả lại cho tiểu thư.” Thu Nhi trả lời rõ ràng.
“Đã biết.” Hắn muốn giữ lại thì để hắn giữ đi.
“Đúng rồi tiểu thư, Vương gia giống như phải về nước.” Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748527/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.