Toàn Vũ sửng sốt nhìn hắn không thể tin được nói:
“Ngươi thả ta đi sao?”
“Đúng, thả ngươi đi, ngươi có thể rời khỏi đây, ngươi không phải vẫn muốn rời khỏi sao?” Lý Huyền Băng nghiêm túc gật gật đầu, đây là lần đầu tiên trong đôi mắt không hề lạnh như băng.
Toàn Vũ kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn hắn, bản thân không phải luôn muốn rời đi sao? Vì sao hắn để mình đi rồi tâm đột nhiên trống rỗng duờng như có chút mất mác mà nàng cũng không nghĩ muốn rời đi.
“Ta đã sai Thu Nhi đem quần áo lúc đầu của nguơi lại đây ngươi sửa sang lại một chút rồi ta tiễn ngươi trở về.” Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của nàng Lý Huyền Băng còn nghĩ là do nàng quá vui mừng.
Tiễn nàng trở về, Toàn Vũ đột nhiên cảm giác nàng giống như lại bị người từ bỏ nàng có thể đi nhưng nhất định là phải chính mình đi không thể là bị hắn đuổi, nghĩ vậy đột nhiên hướng về phía hắn quát:
“Lý Huyền Băng ngươi nói để ta đi thì ta đi sao? Ta không đi không phải nguơi luôn nói phải chịu trách nhiềm về việc làm của mình sao? Đừng quên tóc của ngươi có thể dài ra nhưng sự trong sạch của ta thì sao? Cho nên bây giờ ta hướng ngươi đòi lại sự sỉ nhục ngươi mang đến cho ta.”
Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt vốn tưởng rằng nàng sẽ vô cùng vui mừng,hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại phản ứng như vậy, sắc mặt lại có một chút lạnh như băng
“Ngươi thật sự là không thể nói lý, nếu như ngươi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748526/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.