‘Ngủ đi, ta cùng ngươi ngủ, chờ ngươi ngủ rồi ta mới đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại ôm lấy nàng. ‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ một tiếng, ngẩng mặt lên hôn nhẹ vào môi hắn một cái sau đó nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào trước ngực hắn. Thân mình của Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, thất thời khi nhìn thấy khóe miệng tươi cười của nàng, tâm đột nhiên dao động, nhưng vẫn không nhúc nhích mà tiếp tục ôm lấy nàng. Mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng thì Tư Mã Tuấn Lỗi mới nhẹ nhàng buông nàng ra, đứng dậy giúp nàng đắp chăn cẩn thận, nhìn nàng một lúc lâu rồi mới cúi người hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó không đanh lòng mà xoay người rời đi. Sáng sớm thì Lý Huyền Băng đã đến thăm hỏi nàng. ‘Ngữ Phong, thân thể thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Đã dùng bữa sáng chưa?’ Hắn nhìn nàng quan tâm hỏi. ‘Tốt, tất cả đều tốt.’ Hắn liên tiếp quan tâm làm cho trong lòng Hàn Ngữ Phong chua xót không thôi, một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: ‘Ngươi có để ý chuyện ta sẽ trở lại vương phủ với Tư Mã Tuấn Lỗi không?’ ‘Ngươi muốn trở về? Chẳng lẽ ngươi không ngại sao?’ Thân mình Lý Huyền Băng cứng đờ một chút, nàng có mang đứa con của Tư Mã Tuấn Lỗi, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng sẽ trở về, nhưng hắn không nghĩ lại nhanh đến như vậy, cũng không quan tâm đến cảm nhận của hắn như vậy? ‘Vương gia, ta nên trả lời ngươi thế nào đây? Điều mà hiện tại ta để ý chính là ta đã có đứa nhỏ của hắn, ta hi vọng hài tử của ta sẽ có cha có mẹ yêu thương, mà ta cũng biết hắn đã cố hết sức để làm cho ta hạnh phúc, ta không muốn làm khó hắn và chính mình, có đôi khi hạnh phúc cũng là tâm tình mà thôi.’ Hàn Ngữ Phong giọng điệu bất đắc dĩ nhưng cũng mang theo vẻ chân thành. Lý Huyền Băng nắm chặt tay, che dấu nội tâm mênh mông của mình, giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh nói: ‘Ngữ Phong, nếu ngươi muốn đi thì lúc nào cũng có thể đi, ngươi không phải tù nhân của ta, cũng không phải người của ta, muốn đi cũng không cần hỏi ta.’ ‘Thực xin lỗi.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói, tuy rằng lời xin lỗi của nàng có chút gượng ép nhưng mà: ‘Nếu vậy Vương gia, ngươi có truy cứu chuyện của Toàn Vũ không?’ Lý Huyền Băng sửng sốt, thì ra đây mới là mối lo lắng lớn nhất của nàng, nhắc tới Toàn Vũ ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng nói: ‘Có.’ ‘Nhưng nếu vẫn không tìm thấy Toàn Vũ thì sao?’ Kỳ thật Hàn Ngữ Phong muốn hỏi chính là, ngươi sẽ làm khó Hoàng Thượng sao? ‘Nếu Toàn Vũ vẫn không xuất hiện, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ cho ta một cái công đạo.’ Lý Huyền Băng trả lời thật rõ ràng, nếu đã như vậy thì hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Hàn Ngữ Phong bình tĩnh nhìn hắn, cho đến hôm nay nàng đều nghĩ hắn thật tao nhã, dịu dàng, dường như thật là một người hoàn mỹ, hắn là mẫu người mà nàng từng hi vọng được gặp, nhưng thì ra hắn cũng là ngươi ghi hận trong lòng, sẽ không dễ dàng tha thứ cùng buông tay cho người khác, quả nhiên không có người nào là thập toàn thập mỹ cả. ‘Tại sao nếu ta đi cùng ngươi thì ngươi liền nguyện ý buông tha?’ Một lúc lâu sau nàng mới hỏi ra những điều nghi vấn trong lòng, hắn rõ ràng biết nàng cùng hắn vĩnh viễn cũng không có kết quả? ‘Ngữ Phong, chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ sao?’ Lý Huyền Băng ánh mắt nóng rực như hai đám lửa, nhìn chằm chằm nàng. Hàn Ngữ Phong hạ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nàng biết nhưng nàng thật sự không hiểu, hắn rõ ràng biết sẽ không có kết quả vì cái gì còn muốn làm như vậy? ‘Ngữ Phong, hãy nghỉ ngơi thật tốt, khi nào muốn trở về thì nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ cho người đưa ngươi về.’ Nói xong Lý Huyền Băng yên lặng xoay người rời đi. Hàn Ngữ Phong nhìn theo bong dáng hắn, trong lòng cảm thấy thật chua xót, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng mang theo vẻ châm biếm: ‘Hàn Ngữ Phong, ta thật không nghĩ tới một người dáng vẻ thường thường như ngươi cư nhiên lại có nhiều nam nhân thích ngươi như vậy?’ ‘Toàn Vũ, là ngươi. Ngươi trở về khi nào?’ Hàn Ngữ Phong quay đầu lại khiếp sợ khi nhìn thấy người vừa tới, kinh ngạc thốt lời. Nàng tại sao lại đột nhiên trở về? ‘Rất kỳ quái phải không? Vốn dĩ ta nghĩ đến ngươi là bởi vì ta nên mới bị ép buộc đi cùng hắn, nhưng hiện tại xem ra đều không phải như vậy, gã họ Lý thật sự thích ngươi mà ngươi cũng tình nguyện đi theo hắn, xem ra ta đã làm điều dư thừa, lo lắng vô ích rồi.’ Toàn Vũ nhìn nàng, nếu sớm biết như vậy nàng sẽ không đi tìm Tư Mã Tuấn Lỗi nói cho hắn biết nàng mang thai, nếu nàng muốn ra đi cùng gã họ Lý kia thì cớ sao mình lại ngăn cản, lúc đó Tuấn Lỗi cũng có thể tiếp nhận chính mình, chẳng phải là nhất cữ lưỡng tiện sao? ‘Toàn Vũ, ngươi đi nhanh đi, đừng để cho Lý vương gia nhìn thấy ngươi, như vậy sẽ rất phiền toái.’ Giờ phút này Hàn Ngữ Phong lại lo lắng cho nàng, nếu nàng bị Lý Huyền Băng bắt lại thì thật là phiền toái. ‘Ngươi yên tâm, ta chờ hắn đi rồi mới bước vào, mọi người đều không ai phát hiện ra ta, lại nói, nếu ta không trở lại thì ngươi làm sao quay về vương phủ?’ Toàn Vũ nói xong liền ngồi xuống, vẻ mặt dường như không hề lo lắng. Nghe nàng nói vậy làm tâm Hàn Ngữ Phong cũng nhẹ nhõm, ngồi xuống nói: ‘Toàn Vũ, ngươi tới có chuyện gì không?’ Toàn Vũ không có tiếp tục nói chuyện, trong lúc đào tẩu nàng cũng dần dần nghe nói đến chuyện tình của Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi, mà nàng cũng đã cố ý đi điều tra, nàng hiểu rõ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, và nàng cũng biết được thì ra gã họ Lý thích Hàn Ngữ Phong, hôm nay vốn là muốn đến xem thử tình huống như thế nào thì lại nghe chuyện nàng phải về vương phủ. Mắt đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nghi hoặc nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi không phải hận Tư Mã Tuấn Lỗi sao? Tại sao hiện tại lại trở về? Hay là ngươi yêu thương hắn?’ Kỳ thật nàng hi vọng Hàn Ngữ Phong có thể đi cùng Lý Huyền Băng. ‘Quả thật là ta thật sự không nên yêu thương hắn.’ Hàn Ngữ Phong cúi đầu thở dài, trầm mặc một lát mới nói tiếp: ‘Ta nhớ rõ hắn từng vũ nhục ta như thế nào, ta cũng không có biện pháp gì để quên đi hết tất cả, những hận ý này ngày càng trở nên thực cạn, thực nhạt mà lại có một cảm giác khác đang đuổi dần những hận ý sâu sắc này ra mà chính ta cũng không khống chế được.’ ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi không phải là đang choáng váng chứ?’ Toàn Vũ lạnh lùng nói, ‘Đối với một người nam nhân từng đối xử với ngươi tệ bạc như thế mà ngươi còn nhớ mãi không quên sao? Ngươi thật sự điên rồi.’ ‘Có lẽ ta thật sự điên rồi.’ Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ cười khổ, yêu là thân bất do kỷ, như thế nào sẽ có lý do. ‘Hàn Ngữ Phong, gã họ Lý đối với ngươi thật là tốt, tình thâm ý trọng như thế, không phải ngươi quyết định cùng hắn rời đi rồi sao? Tại sao ngươi lại đột nhiên bất hòa với hắn, muốn trở về vậy?’ Toàn Vũ nhìn nàng, nghi vấn hỏi. Hàn Ngữ Phong mím môi không trả lời, có một số việc chính nàng cũng không thể hiểu được thì làm sao giải thích cho Toàn Vũ nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]