Trong phòng một mảnh yên lặng, Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp khôn kể. Nàng không nghĩ Xuân Vũ sẽ nói như vậy, nhưng mà Xuân Vũ không hiểu nàng đang lo lắng chuyện gì? Đang sợ cái gì? Nàng là có thể cùng Tư Mã Tuấn Lỗi quay về vương phủ, nhưng còn Thúy Hà và đứa nhỏ kia thì sao, cho dù Tư Mã Tuấn Lỗi không thương nàng, nhưng chung quy nàng vẫn tồn tại. ‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng. ‘Hử?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn. ‘Lời nói vừa rồi của Xuân Vũ ngươi cũng nghe thấy, ngươi nghĩ sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt cứng ngắc, con ngươi đen như ẩn chứa ánh lửa. Không thể phủ nhận Xuân Vũ đã nói ra ý hắn, hy vọng nàng sẽ trở về. ‘Nghe được.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng gật đầu. ‘Vậy ngươi có bằng lòng cùng ta trở về hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thanh âm trầm thấp, nếu không lắng nghe thì khó có thể nhận ra sự khẩn trương trong đó. Hàn Ngữ Phong không lập tức trả lời,. Hiện tại vấn đề không phải là nàng có để ý đến sự tồn tại của Thúy Hà hay không, mà là nếu nàng cùng Tư Mã Tuấn Lỗi trở về, Lý Huyền Băng sẽ thế nào? Nếu hắn không có được một cái công đạo mà Toàn Vũ cũng không trở lại thì nên làm gì bây giờ? Mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại nàng phải nói rõ ràng với hắn, mới có thể không băn khoăn trở về cùng Tư Mã Tuấn Lỗi. Thấy nàng do dự không đáp, Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh một tiếng, nàng như vậy là không muốn trở về sao? ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi nghĩ rằng ta cần ngươi trở về sao? Ta chỉ không muốn hài tử của ta lưu lạc bên ngoài.’ ‘Nếu ta không trở về thì sao?’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, nàng không tin hắn chỉ cần đứa nhỏ mà không cần nàng. ‘Ngươi có tư cách gì mà muốn đi thì đi muốn về thì về, đừng quên đó là vương phủ của ta. Ta mới là chủ nhân của vương phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt châm chọc, nàng cho rằng hắn là ai? ‘Ta muốn trở về thì sao?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu khiêu khích nhìn hắn, nàng cũng không tin hắn có thể đuổi nàng đi. ‘Mọi người đều nói nữ nhân hay thay đổi, Hàn Ngữ Phong, ta không ngờ ngươi cũng hay thay đổi như vậy? Ngươi trước kia không phải muốn rời đi sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn nàng. Nàng nói như vậy là muốn đùa giỡn hắn sao? ‘Ta chính là hay thay đổi, thì làm sao? Ta muốn trở về, ngươi dám đuổi ta đi sao?’ Hàn Ngữ Phong tiếp tục khiêu khích nói. ‘Đừng tưởng ta không dám.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lườm nàng một cái, nghiến răng oán hận trong lòng, nàng nhất định phải làm vậy? Sao nàng không nói rõ tất cả mọi chuyện, nếu nàng nói vì thương hắn nên mới trở về thì hắn tuyệt đối sẽ không so đo những chuyện trước kia với nàng. ‘Đây là ngươi nói, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.’ Hàn Ngữ Phong nổi giận đùng đùng, hắn không thể nói câu dễ nghe sao? ‘Hiện tại hối hận rồi sao, nếu ngươi muốn đi thì còn trở về làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, hắn muốn nàng thừa nhận điều gì, nàng khiến hắn thương tổn, làm hắn thất vọng, nhưng hắn cũng không ngờ nàng lại kiên cường đến vậy. ‘Ta hối hận, ta hối hận không nên cực đoan như vậy mà rời khỏi ngươi.’ Đến Xuân Vũ cũng hiểu chuyện, còn nàng cho đến ngày hôm nay mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, nàng thương hắn nhưng lại quá yếu đuối, lấy cớ Thúy Hà để trốn tránh, huống chi hiện tại nàng lại có con với hắn, nàng thật sự có thể mang đứa con đi sao? ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận, ngươi không cần ‘duy nhất’ sao?Ngươi không ở để ý Thúy Hà sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi liên tục ép hỏi, con ngươi đen sáng quắc bức người, hắn muốn nàng phải nói rõ ràng. ‘Đúng, ta để ý ‘duy nhất’.’ Hàn Ngữ Phong nhìn thẳng hắn, ánh mắt không trốn tránh nói, ‘Không sai, đó là gạt ngươi.’ ‘Vậy ngươi còn nói trở về cái gì? Lừa gạt ta ngươi thấy vui vẻ sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu trung đột nhiên đầy lửa giận, nắm chặt tay. ‘Ta không lừa ngươi.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu, giọng điệu cũng dịu đi, ngóng nhìn hắn, chậm rãi nói: ‘Rời khỏi ngươi mấy ngày nay, ta mới biết ta rất nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi, khi biết ngươi bị bệnh, ta đứng ngồi không yên, mới biết được mình trước kia cố chấp bao nhiêu. Khi Thúy Hà xuất hiện, ta không nên trách cứ ngươi, mà ngươi không thương nàng, nên nàng cũng không gây trở ngại cho chúng ta. Ta cần gì phải mua dây buộc mình, làm phức tạp mọi chuyện.’ ‘Ngươi thật sự nghĩ như vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi híp con ngươi, nhìn kỹ khuôn mặt của nàng xem có phải nàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo hay không? ‘Ngươi không tin sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, nàng thật sự nghĩ thông suốt, nhưng có một điều nàng còn chưa nói, đó là nàng không thể ích kỷ, nàng hy vọng con mình có thể hạnh phúc bên cạnh cha mẹ, như vậy thì nàng có thể chịu ủy khuất. ‘Ngươi có thể chấp nhận Thúy Hà?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hiển nhiên không tin, không tin nàng đang cố chấp mà lại đột nhiêu thông suốt, cố ý nói: ‘Ta sẽ đi giết Thúy Hà, như vậy không còn trở ngại giữa hai chúng ta.’ ‘Được, ngươi đi đi, ta chờ ngươi.’ Hàn Ngữ Phong cũng cố ý nói, rõ ràng không thể làm được thì cần gì phải nói như vậy. ‘Được, ngươi chờ ta, lát sau ta sẽ mang đầu Thúy Hà lại đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đứng dậy, thật sự muốn rời đi. ‘Ngươi điên rồi.’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt hắn lại, tức giận trừng mắt. ‘Ngươi sẽ không thật sự làm vậy, ngươi cũng đừng làm điều xằng bậy.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khóe môi gợi lên nụ cười như có như không, chỉ biết nàngsẽ không nhẫn tâm như thế. ‘Vậy ngươi định khi nào thì trở về? Ta tới đón ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên nói, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì. ‘Để vài ngày nữa.’ Hàn Ngữ Phong suy tư, làm sao để vừa giải thích với Lý Huyền Băng, vừa không làm thương tổn hắn, đồng thời khiến hắn quên cừu hận với Toàn Vũ. ‘Tốt, ta chờ ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu như không để ý đến, nhưng tâm lại khẩn trương, Hàn Ngữ Phong, ngươi nhất định phải trở về, bằng không ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi. ‘Ừ, vậy ngươi đi đi, ta muốn đi ngủ.’ Hàn Ngữ Phong ngáp một cái, nàng đã mệt mỏi quá rồi. Hiện tại nàng mới biết mình thèm ngủ như vậy là vì mang thai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]