“Vương gia, thiếp thân kính người một ly.” Yêu Liên một thân nhu nhược không xương dán trên người Tư Mã Tuấn Lỗi, nâng ly rượu, ngọt ngào quyến rũ nói, trong lòng lại hận đến nghiến răng, ánh mắt của Vương gia đều nhìn người đứng ở bên kia, Hàn Ngữ Phong.
“Được, nàng hẳn là biết cách “kính” như thế nào rồi chứ?” Tuấn mâu lãnh khốc của Tư Mã Tuấn Lỗi hiện lên ánh sáng xấu xa.
“Vương gia, xấu thật đấy, thiếp thân đang nhiên biết.” Yêu Liên thẹn thùng mị hoặc nâng chén uống một hớp, chậm rãi đem môi tiến lại Tư Mã Tuấn Lỗi.
Tư Mã Tuấn Lỗi hung hăng cuốn lấy đôi môi của Yêu Liên, tay thì dùng sức vuốt ve nàng, dư quang trong mắt đảo qua Hàn Ngữ Phong, phát hiện nàng đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, không khỏi tức điên lên, một phen đẩy Yêu Liên ra, giận dữ thét: “Rót rượu.”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Hàn Ngữ Phong cầm bầu rượu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đại hỏa đáp, đi về phía Yêu Liên, muốn rót đầy rượu trong chén của nàng.
Yêu Liên bị Tư Mã Tuấn Lỗi đẩy một cái, nhưng vẫn cố nén lửa giận trong lòng, cố ý để tay khẽ run lên, rượu trong chén liền đổ xuống bàn tay trắng nõn của nàng.
“Tiện tỳ, ngay cả rót rượu cũng làm không xong, cút ra ngoài đi.”
“Bốp” Hàn Ngữ Phong bị tát một cái.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Hàn Ngữ Phong cố nén để không phản kháng lại, vẻ mặt cực kỳ khinh thường, nói xong liền lui ra ngoài.
Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Phong, xem nàng phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748253/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.