Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở đấy, con ngươi đen tỏa ra hàn khí tựa như chặn hết tầng khí trong lành, lãnh khí bức người.
“Tuấn Lỗi, huynh đừng xuất hiện đột ngột như vậy có được hay không, sớm muộn gì cũng bị huynh hù chết mất.” Tư Mã Tuấn Dật nhìn hắn đứng ở đó với khuôn mặt đá tảng, vỗ ngực, bộ dạng giả bộ chấn kinh.
“Xì.” Hàn Ngữ Phong bị bộ dáng của hắn chọc cười, người lớn như vậy, mà tính tình lại trẻ con.
“Tư Mã Tuấn Dật, không phải đệ đã quên lời hứa của mình rồi chứ?” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng, hướng Tư Mã Tuấn Dật hỏi.
“Không, đệ hứa sau khi vết thương lành lại, để huynh đưa về, nhưng mà hiện tại, thân thể của cô ấy còn chưa khỏe, đợi hai ngày nữa, đệ sẽ tự động để huynh đưa về.” Tư Mã Tuấn Dật nghiêm túc nói.
“Không được, bây giờ ta phải mang cô ta đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi rống giận, đưa tay chụp Hàn Ngữ Phong.
“Huynh cho là huynh mang cô ấy đi được sao, đừng quên, võ công của chúng ta bất phân cao thấp, thân phận cũng bất phân cao thấp, đệ đã nói rồi, sau hai ngày, sẽ để huynh đưa về.” Tư Mã Tuấn Dật ra tay ngăn cản hắn. Tuấn mâu tà mị thật sự nghiêm túc.
“Tư Mã Tuấn Dật, đệ được lắm.” Tư Mã Tuấn Lỗi nổi giận đùng đùng thét lên, phất tay áo, giận dữ rời đi, không thể phủ nhận, Tuấn Dật nói rất đúng, hắn không thể cưỡng ép Hàn Ngữ Phong rời đi.
“Vì ta đáng giá sao?” Nhìn bóng dáng rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748252/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.