Tiêu Mặc lái xe, mang theo Tôn Ngữ đi tới nhà ăn Sơn Đỉnh đẹp nhất C thành, ngọn đèn nhà ăn có chút mờ ảo, rất có không khí, trên bàn cơm trải ra khăn trải bàn Nguyệt Nha Bạch dệt nổi xinh đẹp thanh lịch, bộ đồ ăn bằng bạc bày chỉnh tề, giữa bàn ăn đặt ngọn nến mà đế cắm nến cũng bằng bạc tinh mỹ, ánh sáng ngọn nến lay động, điệu nhạc làm cho người ta cảm thấy lãng mạn, nhưng không có khách nhân nào khác, chỉ có phục vụ sinh, xem ra có vẻ là đã được Tiêu Mặc đặt riêng,
Tiêu Mặc đích thân kéo ghế dựa chỗ bàn ăn ra cho Tôn Ngữ ngồi, sau đó ngồi đối diện Tôn Ngữ, nhìn thấy biểu tình thích thú của Tôn Ngữ, Tiêu Mặc vui vẻ cong khóe miệng, xem ra Tôn Ngữ cực kì thích không khí này.
Chỉ chốc lát sau một cái bánh ngọt lớn hình trái tim, đặt tới trên bàn, bánh ngọt tràn đầy hoa quả tươi mới, chocolate, có vẻ thập phần khiến người ta muốn ăn, mặt trên còn dùng mứt trái cây viết; chúc Tôn Ngữ sinh nhật vui vẻ…
Trong nháy mắt Tôn Ngữ thật sự hảo cảm động và bất ngờ, bởi vì cuộc sống quẫn bách cùng khốn khổ, ở trong trí nhớ của mình chưa từng có qua, một sinh nhật dành cho mình, cũng chưa từng có người nào đối với mình chúc phúc trong ngày sinh nhật, mà hôm nay chính mình lần đầu tiên có một sinh nhật thuộc về riêng mình…
“Đại thúc, thích không?” Tiêu Mặc đốt ngọn nến cắm đầy trên mặt bánh ngọt, trong ánh nến ấm áp, thấp giọng nhẹ nhàng hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai-chi-luyen/1313702/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.