Người đàn ông bên cạnh sàn nhảy vô cùng anh tuấn. Lúc Nhiếp Thanh Anh quay lại nhìn anh, cô không để ý cho lắm, thậm chí anh nói gì cô cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy hơi căng thẳng. Cô nhìn anh chằm chằm cả buổi, suy nghĩ nát óc vẫn không biết người này là ai.
Cô Nhiếp đây là một người có bệnh mù mặt hơi nghiêm trọng.
Cô không biết người này, nếu đã không biết thì làm sao có thể giả vờ thân thiết mà đáp lại một người xa lạ chứ?
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của Nhiếp Thanh Anh. Nhưng thật ra, cô đang rất lo lắng nên thử dò đáp, "...Lâu rồi không gặp?"
Mấy anh em đứng sau Chu Minh hít sâu một hơi:...Nữ thần chủ động chào hỏi! Chu Minh chắc vui đến choáng váng luôn rồi!
Chu Minh phản ứng vô cùng dữ dội, mắt anh co rụt lại, lúc Nhiếp Thanh Anh vừa nói câu đó vẻ mặt anh liền thay đổi, thu lại nét cà lơ phất phơ trước đó thay vào đó là dáng vẻ hào hoa phong nhã. Chu Minh lịch sự nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như nước của mỹ nhân rồi dịu dàng trả lời, "Lâu rồi không gặp."
Anh hỏi thêm một câu, "Em mới trở về hả?"
Chu Minh vươn tay dẫn đường, dẫn Nhiếp Thanh Anh đi về hướng tiệc rượu. Trước khi đưa cô đi, Chu Minh còn quay đầu lại nhìn đám bạn với ánh mắt đầy uy hiếp, ý bảo bọn họ cách càng xa càng tốt. Nhiếp Thanh Anh thở phào, thầm nghĩ người này chắc có lẽ là người quen. Hồi trung học cô học ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-nho-ve-em/142886/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.