“Ba, đôi mắt thấu thị cũng không nhìn ra được ba đã ở nước ngoài nửa năm trước”.
Khương Nam ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Anh thậm chí còn không cần bắt mạch, cũng không thăm khám, chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra phiền toái của ba cô ta, đây không phải là thần y sao?
“Anh Trần, anh nhìn tôi xem, xem tôi có bị bệnh gì không?”
Khương Nam cũng có hứng thú, tiến lại gần.
(Đoạn phía dưới là từ đồng âm 3ŠZÉ#8: không có gì, không sao cả; đồng âm với bệnh không lông tóc, trong trường hợp của Khương Nam là bệnh không lông tóc)
“Cô? Cô bị bệnh không có lông tóc”.
Trần An Bình thật sâu nhìn Khương Nam nói.
“Không có chuyện gì sao?”, Khương Nam hỏi.
“Cần phải nói ở chỗ này sao?” Trần An Bình khế cau mày.
“Ý cậu là sao? Tôi không tiện nghe sao?”
Khương Thượng Khôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Trần An Bình, sau đó lo lắng quay đầu nhìn Khương Nam: “Tiểu Nam, con thật sự bị bệnh sao?”
“Con...con không bị bệnh”. Khương Nam cần môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Trần An Bình, cô ta không tin Trần An Bình thật sự có thể nhìn ra được bệnh tình của mình, đây mới là lần
thứ ba cô ta gặp anh thôi.
Đừng nói anh không có mắt thấu thị, cho dù có cũng không thể nhìn ra được, X-quang của bệnh viện còn không phát hiện ra, anh có thể nhìn ra được sao?
Khương Nam không tin!
“Nếu con gái chú không muốn thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465126/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.