“Tôi? Tôi không xứng với cô ấy”.
Trần An Bình nhìn Tô Mộ Tuyết, dở khóc dở cười lắc đầu.
Ba mẹ anh rất thích Tô Mộ Tuyết, vừa rồi Tô Mộ Tuyết còn bênh vực anh, khiến Trần An Bình rất cảm động, tuy nhiên, với thân phận “tội phạm lao động cải
tạo” của mình... Quên đi, anh sẽ không làm hại Tô Mộ Tuyết.
“Đây là bạn cùng lớp của tôi Tô Mộ Tuyết, là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp chúng tôi”.
Trần An Bình vội vàng giới thiệu hai người: “Đây là Khương Nam”. “Xin chào”. 'Tô Mộ Tuyết khẽ mỉm cười, nhưng không giấu được sự thất vọng trong mắt.
“Nếu đã gặp phải, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi”. Khương Nam mời Tô Mộ Tuyết.
“Không được”. 'Tô Mộ Tuyết cười từ chối: “Tối nay ở nhà có khách, tôi đi trước”.
Nói xong, Tô Mộ Tuyết vẫy tay chào hai người rồi rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.
“Anh Trần, cô ấy thích anh, anh không nhận ra sao?”
Khương Nam nhìn bóng lưng duyên dáng của người phụ nữ, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
Thu hồi ánh mắt, Trần An Bình không đáp lại, chỉ khế cau mày, cùng Khương Nam đi đến phòng Hoa Sen.
Phòng Hoa Sen lớn hơn phòng Hoa Cúc rất nhiều, nội thất trong phòng riêng này cũng tỉnh xảo hơn.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng riêng.
“Ba, đây là Trần An Bình, người đã cứu ông nội ngày hôm qua bằng y thuật tuyệt vời của mình”.
“Anh Trần, xin chào, tôi là Khương Thượng Khôn”.
Khương Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465125/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.