Kẽo kẹt.
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Trần An Bình bước vào với vẻ mặt u ám.
Tiếng con hoang đó giống như một mũi kim thép đâm vào trái tim Trần An Bình, khi anh quay lại nhìn thấy dấu tay trên mặt Tiêu Tùng, trong lòng anh như đang rỉ máu.
Làm sao hắn ta có thể nỡ lòng ra tay với một đứa trẻ năm, sáu tuổi như vậy?
“Chú hai, chú hai, là chú à? Chú hai!”
Nhìn thấy Trần An Bình, lúc đầu Tiểu Tùng sửng sốt vài giây, sau đó nhảy vào trong lòng Trần An Bình, mặt đỏ bừng vì kích động.
Họ có mối liên hệ huyết thống, dù đã ba năm không gặp nhưng cháu trai vẫn nhớ rõ Trần An Bình.
“Là chú hai đây, chú hai đã đến muộn, xin lỗi”.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt đang chảy máu của Tiểu Tùng, trong lòng Trần An Bình hừng hực lửa giận, sát ý ẩn giấu trong mắt không ngừng trào ra.
Anh muốn giết người!
Anh sẽ giết người!
Nếu không thì làm sao có thể không làm cho anh cả và chị dâu ở trên trời thất vọng?
Làm sao có thể xứng đáng với tiếng “chú hai” của Tiểu Tùng?
Tiểu Tùng lắc đầu, cố nén cho nước mắt không rơi.
“Cô giáo, làm phiền cô đưa đứa trẻ ra ngoài trước, để người lớn bàn bạc cách giải quyết sự việc, được không?”, Trần An Bình đưa Tiểu Tùng cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu muốn nhắc nhở vài câu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu và dẫn hai đứa trẻ đi.
“Cậu là chú hai của đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.