“Anh làm con chó của tôi đi”.
Trần An Bình nhìn xuống mọi người, khí thế khinh thường tất cả mọi người trên đời lộ rõ ràng.
Trong ba năm qua, anh đã cứu người và cũng giết người, khi anh thông thạo y thuật và võ thuật đến trạng thái gần như thần thánh, trạng thái tinh thần của anh đã thay đổi mạnh mẽ so với ba năm trước.
Khi biết gia đình mình đã tan nát, trái tim anh càng lạnh như đá!
Anh cần một con chó trung thành và tận tâm, dám cắn người để bảo vệ tổ ấm của mình.
Tế Cửu miễn cưỡng vượt qua được bài kiểm tra.
“Vâng, chủ nhân”.
Tế Cửu dẫn đầu mọi người quỳ xuống cảm ơn ngay tại chỗ.
Sau khi rời khỏi Long Diệu, Trần An Bình bắt một chiếc xe và đi đến Hải Thiên Thành, Hải Thiên Thành là một khu giàu có nổi tiếng ở Thiên Hải, gia đình Lưu Đan đang ở đó.
Tuy nhiên, khi anh bấm chuông lại không có ai trả lời, chờ gần nửa tiếng, Trần An Bình rời đi.
“Cứu với, có người bị ngất, có ai ở đó không?”
Vừa đi đến bên cạnh bờ sông dài, anh đã nghe thấy từ xa có người kêu cứu, phản ứng bản năng của một người làm nghề y, Trần An Bình nhanh chóng lao tới, là một ông lão đã ngất đi.
“Mau gọi số cấp cứu giúp tôi, tôi đi lái xe”.
Khi cô gái trẻ bên cạnh nhìn thấy Trần An Bình chạy tới giúp đỡ, cô ấy cảm thấy biết ơn.
“Không thể đi bệnh viện”.
Trần An Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-y/3465110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.