Tố Đoan đột ngột bừng tỉnh, lớp đất đá lạnh lẽo bao phủ toàn thân, chúng rơi vào mắt, vào tai, lấm lem trên quần áo. Cái mồ chôn này được làm thật quá vụng về, chỉ cần cố gắng dùng sức ngồi dậy là sẽ liền bị phá vỡ trật tự.
Cô biết nàng đã đi rồi, nàng đã rời khỏi nơi này cùng Lê Ngọc Khải, giờ chỉ còn mình cô chống chọi với cơn đau rách cơ bắp và gãy xương vai.
Thời gian tới sẽ là những ngày dài mà cô và nàng đều không thể gặp nhau thường xuyên. Tố Đoan biết trước như vậy, lúc ấy cô đã nhìn khuôn mặt của nàng kĩ hơn, vuốt ve, thơm má nàng lâu hơn, vì vậy mà cô không còn gì phải nuối tiếc.
Nhưng hai vết thương này nằm ngoài sức chịu đựng của Tố Đoan, là một loại đau đớn âm ỉ rồi lan toả hành hạ tới từng khối xương tủy. Có lẽ Chúa thương xót nên ban cho cô sức mạnh mà hất tung đám đất tơi ra xung quanh rồi phủi sạch khuôn mặt. Cô đã nín thở rất lâu để qua mặt được hội cấp dưới của Hoàng Quân Thụy, giờ phút này mới có thể hít thở một cách tự do thoải mái.
Nằm bất động ở đó một hồi, thoáng nghĩ chỉ cần ngồi dậy được thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cử động mạnh khiến vai và chân vô cùng đau đớn, các mảnh đạn và xương vỡ đã trộn lẫn găm vào cơ bắp.
Cô đã không phụ nàng, đã giả vờ rằng bản thân rất ổn. Chỉ là đến giờ cô không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/3425341/chuong-36.html