Hưởng trọn vẹn hai viên đạn trên người mà sao trông Tố Đoan vẫn lạc quan đến thế, miệng vẫn luôn nở một nụ cười đầy tự tin, liên tục tuôn ra những câu từ an ủi Trâm Anh, rồi nàng cũng dần dà quên đi nỗi đau đớn, lo sợ trong lòng.
Nàng nhìn biểu cảm của cô, lắng nghe những lời mà cô nói, có lẽ Tố Đoan đang không trải qua nỗi đau khủng khiếp như nàng đã tưởng tượng, con bé trông vô cùng ổn áp, những viên đạn đó phải chăng không đủ thấm thía với Tố Đoan của nàng?
Điều này thật kì dị và khác thường, cô cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, sao có thể không cảm thấy đau cơ chứ?
Trâm Anh bắt đầu nghi ngờ, nàng tự đặt ra câu hỏi liệu có phải Tố Đoan đang lừa mình, thực chất sâu bên trong có phải đang cố gắng kìm nén nỗi đau về thể xác bởi sợ nàng sẽ lo lắng hay không?
Nàng nhìn xuống vai cô, máu tuôn ướt đẫm một mảng áo, vết tích của viên đạn còn lưu lại bởi một cái lỗ thủng trên miếng vải.
Nàng đưa tay khẽ chạm vào vết thủng trên vai cô, ánh mắt ẩn chứa bao điều hoài nghi.
"Đoan...em lừa chị?"
Tố Đoan không trả lời, cô thả lỏng cơ miệng trở lại như ban đầu, không còn nở nụ cười tự tin nữa, đôi mắt nhắm lại, hơi thở yếu ớt.
"Em đau phải không? Em đang cố giả vờ chứ gì?!"
Vậy là nàng đã đoán đúng thật rồi, Tố Đoan chịu đựng không nổi nữa, thân thể nặng nhọc trượt khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/3385770/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.