Vẫn còn sớm, thời tiết ngoài trời thì lạnh mà Trâm Anh không có lấy một mảnh vải trên người. Đoan tự nhủ chắc tối qua nàng cũng mệt nên không để ý tới chuyện mặc quần áo mà nằm xuống ngủ luôn.
Tố Đoan ngồi trên giường ngay bên cạnh nàng.
Nhìn xuống hai cổ tay, hằn đỏ đau nhức vì vụ còng tối qua.
Vậy là bản thân có những gì đều đã trao hết cho người con gái ở trước mắt, nếu muốn cũng chẳng còn đường để rút lui.
Thôi thì không hối hận vậy, coi như thể hiện chút lòng chân thành của cô đối với nàng.
"Sao vậy? Đang trách chị à?"
Quay đi quay lại nghĩ vẩn vơ, không để ý Trâm Anh mở mắt nhìn từ bao giờ.
"Dạ không, tại tối qua Trâm Anh mạnh bạo quá..."
Trâm Anh cười đắc ý, nàng quan sát thoáng qua vị trí các đồ vật trong phòng. Gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, còn có mùi thơm thoang thoảng của dầu gội sữa tắm.
Ngửi là biết không phải mùi của nàng.
"Em dùng sữa tắm chị mua cho phải không?"
"Vâng, bộ không thơm hả?"
"Thơm lắm. Nhưng kể cả không dùng thì chị vẫn nhận ra mùi hương đặc trưng trên cơ thể của em."
"Bằng cách nào?"
"Như thế này nè..."
...
"Phải chăng bố mẹ Trâm Anh mà thấy Trâm Anh biến thái như thế này thì hay quá ha!"
Đúng rồi đó, đầu thì chui vào trong áo Tố Đoan, tay thì bóp...hít lấy hít để.
Đôi mắt soi mói của cô không thèm soi mói đến cái cử chỉ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/3323891/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.