9 giờ sáng, buồng giam của Tố Đoan vẫn lặng thinh không một tiếng động. Nữ quản ngục ngồi trông coi bên ngoài cũng không vào xem, cô ta còn đang ngủ gật trên bàn máy tính hiển thị hình ảnh mà camera trong buồng Tố Đoan thu lại.
__________
Trâm Anh tỉnh giấc, nàng hé mở đôi mi cong một cách mơ màng nhìn người con gái nằm bên cạnh. Tố Đoan đã thức dậy từ lúc nào.
"Em cứ như vậy mà nằm cho tới sáng sao?"
"Không, tôi vừa dậy."
Nàng nhìn xuống thấy đầu mình đang gối lên tay cô. Chắc là mỏi dữ lắm, để tư thế như vậy cả một đêm cơ mà. Thế là phải vội ngồi dậy "giải thoát" cho cánh tay ấy của Tố Đoan. Còn không quên vuốt lại mái tóc chuẩn bị rời khỏi.
"Giờ đã có thể giải thích vì sao cô lại tới đây vào đêm hôm như thế chưa?"
"Không có gì, đang làm việc thấy mệt nên vào ngủ tạm."
"Tôi đâu phải trẻ con để cô lừa bằng cái lý do đó? Mất công cả đêm qua tôi dỗ dành..." Càng về sau, lời nói càng bé dần như không muốn người kia nghe thấy.
"Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được coi như là báo ơn."
"Không cần, đêm qua em đã giúp tôi rất nhiều rồi."
Nói xong, nàng chuẩn bị đứng dậy lấy chìa khoá rời đi thì Tố Đoan vội trèo ra khỏi chăn, giữ lấy cổ tay kéo xoay người quay lại.
"Hôm đó cô đã hôn tôi! Là lần đầu của tôi đấy! Bộ cô vui lắm hay sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/2763394/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.