Thật may mắn khi Trâm Anh chọn tới địa điểm này vào đúng mùa thu hoạch, vì đó mà nàng có thể cùng Tố Đoan đi hái nho với người dân địa phương.
Những ruộng nho mênh mông, luống nho thẳng tắp xanh mướt, xen lẫn là những quả nho chín mọng và những bụi hồng thơm ngát, chúng khiến Tố Đoan vô cùng thích thú.
Trâm Anh nàng trải nghiệm hoạt động hái nho thú vị nhưng ánh mắt không vì đó mà rời khỏi Tố Đoan. Từ nụ cười đến từng cử chỉ của cô, nàng đều cố gắng quan sát thật rõ để khắc sâu trong lòng, để không bao giờ quên ngày hôm nay em đã vui vẻ như thế nào.
Ở khung cảnh khác, không phải là một nơi ẩm mốc, không phải là nơi luôn vang vọng tiếng quát tháo của quản ngục, càng không phải là nơi giam giữ nụ cười của người mà nàng yêu.
Nụ cười lấp lánh trong ánh mặt trời chói chang.
Thêm lần nữa nhịp đập xôn xao rạo rực.
Có lẽ nàng sẽ không thể rút lui được nữa, đã hoàn toàn trao trái tim cho người ấy mất rồi.
"A..."
"Trâm Anh!"
"Cắt vào tay rồi..."
"Có đau lắm không? Khỏi cắt hái gì nữa, chúng ta vào trong nhé?"
"Chị không muốn..."
"Nhìn tay Trâm Anh đi, chảy máu rồi, chị tính để vậy luôn hả? Đau muốn chết!"
Bác Mathew và Chloe đang hái nho ở luống bên cạnh nghe thấy tiếng hét của nàng liền gỡ găng tay lật đật hớt hải chạy sang xem tình hình.
Tố Đoan quay đầu lại với cái miệng đang ngậm lấy ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguc-tu-tinh-yeu/2763369/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.