Chương trước
Chương sau
Nhóm công chúa đã tiến vào sa mạc với sự hỗ trợ của tổ Ưng Xám. Nhưng Ưng Xám chưa phải là tất cả, Phi Thiên quốc đang vận dụng mọi nguồn lực khả thi để giúp Lục Châu.
Ở đại dương phía bắc Kim Ngân, cách đất liền năm trăm cây số, Thần Sấm đang ẩn thân trên một đảo hoang. Hòn đảo sở hữu những rặng núi cao tựa tường thành bao bọc phi thuyền, ngăn trở mọi cái nhìn từ biển khơi. Nếu có những cặp mắt trên không trung, chúng sẽ chỉ thấy một vùng đất cằn cỗi và chẳng có gì ngoài đá: mọi thể loại đá lớn, đá bé, đá mẹ đá con, đủ sức đập bẹp mọi ý nghĩ tò mò và tọc mạch về hòn đảo. Bởi lẽ Thần Sấm đã khoác lên mình tấm áo tàng hình – một loại công nghệ pha lẫn phép thuật, cho phép con tàu khổng lồ trở nên vô tung vô ảnh. Bởi chiếc áo đặc biệt này, Thần Sấm chưa bao giờ bị phát hiện và cũng chưa người ngoại quốc nào trông thấy hình dáng thực sự của nó.
Hòn đảo im lìm say ngủ giữa đại dương mênh mông, mặc kệ sóng biển vỗ ì oạp dưới chân. Nó đã ngủ ở đây vạn năm và sẽ tiếp tục ngủ thêm vạn năm nữa. Nhưng Thần Sấm không nhiễm tính lười biếng đó. Bên trong phòng điều khiển phi thuyền, hàng chục nhân viên đang hoạt động hết công suất. Qua những màn hình ba chiều màu xanh dương, các nhân viên liên tục cập nhật tin tình báo từ Kim Ngân, sau đó lại nhận tin từ Phi Thiên, tổng hợp chúng rồi chuyển cho thuyền trưởng Nhất Long. Ở một góc khác, những dữ liệu về đám phiến quân, trộm cướp và Đầu Sói trong sa mạc Hồi Đằng được liệt kê, sau đó chuyển cho thuyền trưởng Nhất Long. Còn tại khu vực chính của phòng điều khiển, những hình ảnh trực tiếp về nhóm công chúa được theo dõi liên tục, tình trạng từng người ra sao, nhiệt độ thời tiết thế nào, tất cả được báo cáo cho thuyền trưởng Nhất Long. Và vị thuyền trưởng đáng kính thấy bụng mình đang no kễnh vì tin tức, thể trọng như tăng vài ký. Thế nên ngài chẳng đoái hoài tới bữa khuya, dù nó được dọn ra từ trước đó nửa tiếng.
Nhất Long cùng nhân viên làm việc từ thời điểm Lục Châu tiến vào Kim Ngân tới khi họ rời khỏi Vùng An Toàn 28, cả thảy là tám tiếng đồng hồ. Các nhân viên đã đổi ca hai, còn thuyền trưởng vẫn chưa nghỉ vì chẳng ai có thể thay ngài. Suốt hôm ấy, Nhất Long không chăm chút ria mép như thường lệ, lại bù đầu với hàng đống giấy tờ tài liệu, thành thử bộ ria dần biến thành hình chổi sể. May mắn thay, đến hai giờ sáng, một tin tức tốt lành khiến vị thuyền trưởng phấn chấn hơn nhiều:
-Nhóm công chúa đã vào sa mạc, thưa thuyền trưởng. – Một nhân viên thông báo – Họ đều ổn. Trong bán kính năm mươi cây số không xuất hiện đối tượng đáng nghi nào.
Nhất Long nheo mắt nhìn màn ảnh ba chiều. Nhờ máy quay đêm của phi thuyền Ưng Xám, ngài thấy rõ bốn cái bóng nhỏ xíu đang bộ hành trên sa mạc. Bước đầu tiên trong chiến dịch truy bắt Quỷ Vương suôn sẻ, ngài thuyền trưởng thở phào rồi đưa ngón tay chỉnh trang bộ ria và trở lại danh hiệu “quý ông bàn chải”, thay vì “đức ngài chổi sể”. Tâm trí ngài bớt nặng nề hơn và có đủ khoảng trống cho những lời khẩn cầu tha thiết từ cái dạ dày. Đói! – Ngài tự nhủ, đoạn quay sang bữa khuya của mình rồi vỗ tay nói lớn:
-Họp! Họp! Anh này, thu thập cho tôi tất cả thông tin liên quan! Anh này, nối liên lạc với hoàng đế! Cô này, gọi đội trưởng Thổ Hành tới đây, khoan, gọi thêm cả ngài đại thánh sứ nữa! Khẩn trương, khẩn trương nào!
Các nhân viên có năm phút để hoàn tất những yêu cầu của Nhất Long. Cùng thời gian ấy, ngài thuyền trưởng vội vàng lót dạ mấy chiếc bánh quy cùng nước trà lá “thiết mộc” đắng nghét. Ngon! – Ngài gật gù.
Sau năm phút, Tây Minh, Hắc Hùng, các cố vấn và chuyên viên có mặt, những hồ sơ cần thiết được chuẩn bị đầy đủ. Ngài thuyền trưởng nắn bộ ria thêm lần nữa, vuốt quần áo thật phẳng phiu rồi kiểm tra đôi bốt cao cổ còn bóng loáng hay không. Khi thấy bản thân đủ đứng đắn, Nhất Long mở máy chiếu bắt đầu cuộc họp. Từ thinh không, ảnh chiếu của Bạch Dương đệ thập xuất hiện. Ông ngồi trên Ngai Thép, gương mặt cương nghị, ánh mắt già nua nhưng đầy tỉnh táo dù cái tuổi của ông không cho phép thức tới hai giờ sáng. Từ con người ấy toát ra những phẩm chất chỉ có ở dòng dõi hoàng đế Phi Thiên, khiến mọi người trong phòng điều khiển tự động đặt tay lên ngực và cúi đầu trước ông trong kính nể. Nhất Long là một trong số đó, dù đã gặp đệ thập không ít lần:
-Hoàng đế.
Đệ thập gật đầu, khoát tay ra hiệu mọi người tiếp tục công việc. Nhất Long mở máy chiếu ba chiều, một loạt thước phim, ảnh chụp và tài liệu hiện lên, lơ lửng giữa không trung. Ngài thuyền trưởng đẩy một màn hình ảo về phía hoàng đế rồi nói:
-Công chúa đã vào sa mạc Hồi Đằng, thưa ngài.
Trên màn hình, Đệ thập thấy rõ bốn cái chấm đen nhỏ xíu đang di chuyển trên miền cát rộng lớn. Dù không biết trong bốn cái chấm ấy đâu là Lục Châu, song ông chăm chú nhìn như thể đang thấy rõ gương mặt con gái mình. Tuy vậy, tình cảm người cha trong ông nhanh chóng nhường chỗ cho tư cách hoàng đế. Đệ thập hỏi Nhất Long:
-Bọn họ không gặp rắc rối gì chứ?
-Không, thưa ngài. Chỉ có một chi tiết nho nhỏ là người dẫn đường vào Vùng 28 đã xin chữ ký công chúa, hiện Đại Hội Đồng đang theo dõi anh ta. Hiện chưa có báo cáo nào cho thấy có phiến quân hay trộm cướp vào sa mạc, tôi nghĩ từ giờ tới sáng, nhóm truy tìm sẽ an toàn.
Hoàng đế gật gù tỏ ý hài lòng. Ông quay sang Hắc Hùng:
-Thú đã tới Âm Giới chưa? Ta chưa nghe được tin tức nào về anh ta cả.
-Đã tới, thưa ngài. – Đội trưởng Thổ Hành đáp – Nhưng có lẽ phải một, hai ngày nữa, anh ta mới bắt kịp công chúa. Tuy vậy, khi hoạt động ở miền đông nam Âm Giới, anh ta thu được một tin rất quan trọng: Đạn Đạo, hay còn được biết với biệt danh Lục Ổ Xoay, một trong bảy người mạnh nhất thế giới làm Đầu Sói ở sa mạc Hồi Đằng. Ông ta từng cộng tác với Phi Thiên, quan hệ khá tốt, tôi nghĩ nếu nhờ cậy, ông ta chắc chắn sẽ giúp.
Đệ thập trầm ngâm một chút, sau nói:
-Ta từng gặp Đạn Đạo, tay này khá quái nhưng không phải người xấu. truyện copy từ .
-Vấn đề là chúng ta không biết Đạn Đạo ở đâu, thưa ngài. Mặc dù có bản doanh ở Hồi Đằng nhưng ông ta đi khắp nơi, hầu như không ai biết ông ta đi đâu hay làm việc gì.
-Hãy tiếp tục tìm kiếm Đạn Đạo, nhưng đừng trông chờ ở hắn. – Đệ thập tiếp lời – Hắn là Đầu Sói, sống ngoài vòng pháp luật. Nhiều khả năng hắn sẽ khước từ chúng ta.
Một người trong ban cố vấn lên tiếng:
-Liệu chúng ta có thể trả tiền thuê ông ta không, thưa ngài? Các Đầu Sói vẫn thường làm công việc bảo hộ nếu chúng ta trả tiền cho họ.
Hoàng đế lắc đầu:
-Anh bạn không hiểu rồi! Các Đầu Sói thông thường là thế, nhưng bảy người mạnh nhất thế giới không bao giờ bị mua chuộc. Họ sẽ làm nếu thấy hứng thú, sẽ ra đi khi thấy chán. Bất Vọng là trường hợp đặc biệt vì hắn xuất thân từ quân đội Phi Thiên. Nhưng lần trước, chẳng phải người của ta mạo hiểm lắm mới kéo được Bất Vọng ra khỏi Quận 4 sao?
-Là tôi thiếu hiểu biết, thưa ngài. – Người nọ đáp.
Dù vậy, Đệ thập vẫn để ngỏ khả năng hợp tác với Đạn Đạo. Hiện thời Bất Vọng đang bị giam ở Đại Hội Đồng và gần như chắc chắn không thể tới Kim Ngân. Nếu có gã “Lục Ổ Xoay” đó giúp đỡ, hoàng đế sẽ yên tâm hơn về công chúa.
Nhưng Đạn Đạo không phải vấn đề duy nhất. Ở Hồi Đằng còn nhiều Đầu Sói khác và phần đông bọn họ chẳng có lý lịch dễ nghe và thân thiện như Đạn Đạo. Các chuyên viên giúp Nhất Long sắp xếp các tư liệu thành hệ thống, còn ngài thuyền trưởng giới thiệu:
-Ở Hồi Đằng có hai mươi tư (24) Đầu Sói. Nhưng thực chất chỉ có ba Đầu Sói mạnh nhất tranh đấu với nhau, những kẻ khác đứng ngoài vòng chiến hoặc quy phục bọn chúng.
Bản đồ sa mạc Hồi Đằng hiện lên giữa không trung, Nhất Long bèn kéo nó ra giữa phòng rồi phóng to vùng tây nam sa mạc. Số liệu thống kê cho thấy đây là khu vực rộng gần bốn ngàn ki-lô-mét vuông (4,000 km2),có hơn sáu mươi (60) thị trấn lớn nhỏ nằm rải rác, số lượng nhân khẩu không rõ vì chẳng ai dám điều tra dân số ở chốn nguy hiểm này. Trên bản đồ, vùng đất bị chia thành ba mảng màu khác nhau: đỏ, vàng, xanh; mỗi Đầu Sói chiếm cứ một mảng. Nhất Long bắt đầu với vùng đất màu đỏ, những thông số liên quan cũng dần hiện lên. Chủ nhân vùng đất này là một gã Đầu Sói có cái đầu trọc lóc, bộ mặt sạm nắng to bè chiều ngang cùng lớp da nhờn nhẫy trông như cái bánh tráng tưới nhiều dầu ăn, thân hình ục ịch ngân ngấn những mỡ những thịt ở bắp tay, bắp chân và cái bụng to thồi lồi che lấp phần thắt lưng. Gã là hình mẫu của một xã hội thừa mứa và hưởng thụ, không phải miền đất Kim Ngân đói kém đầy bạo loạn. Nhất Long chỉ vào ảnh gã, nói:
-Đạt Ba, thủ lĩnh vùng này, một Đầu Sói, một kiếm sĩ. Giá truy nã: một trăm (100) thùng vàng nếu giết chết, bốn trăm (400) thùng vàng nếu bắt sống. Một tên tội phạm đến từ Đông Thổ, từng có tiền án ở Bắc Thần quốc, Xích Quỷ quốc, Hoàn Đan quốc… Một gã sinh trưởng nhờ nghề đâm chém mướn, sau tham gia vài tổ chức đánh thuê, cuối cùng chạy về Kim Ngân làm Đầu Sói. Ở Hồi Đằng, gã “quậy” rất mạnh, cướp bóc cả hàng của liên quân. Một tay khá.
Ngài Đệ thập giơ tay:
-Xin phép ngắt lời. Ta nhớ Bất Vọng từng bị treo giải là hai trăm (200) thùng vàng nếu giết chết, năm mươi (50) thùng kim cương nếu bắt sống. Không lẽ giá giết chết của gã Đạt Ba này bằng nửa Bất Vọng?
-Thực ra cái giá đó của Bất Vọng cách đây gần hai mươi năm rồi, thưa hoàng đế. – Nhất Long nói – Tính theo vật giá bây giờ phải gấp mười lần lên. Nhưng sự kiện ấy quá lâu rồi. Giờ không ai dám trả giá cho cái đầu Bất Vọng nữa vì chẳng gã nào động được lông chân hắn cả. Các vị hiểu chứ? Ông bạn chúng ta vô giá!
Mọi người cười rộ trước lời đùa cợt của Nhất Long. Ngài thuyền trưởng tiếp tục công việc với tấm bản đồ, lần này là vùng đất màu xanh. Gã Đầu Sói kiểm soát nơi đây là một tay cao lênh khênh nhưng có cảm giác không vững chãi, tựa ngọn cây luôn đung đưa trước gió. Gã bó mình trong chiếc áo choàng màu cát, khăn che mặt kín mít chỉ hở ra cặp mắt kỳ dị với đồng tử màu trắng, trong khi phần củng mạc lại có màu đen. Nhất Long phóng to ảnh gã đoạn tiếp lời:
-Quỷ Nhãn, à… cái tên dễ hiểu quá hả? Không biết tại sao hắn có đôi mắt như thế, không có thông tin gì cả. Quay lại vấn đề. Gã này là một kiếm sĩ, một Đầu Sói. Một tên tội phạm đến từ Bạch Tu quốc, cái nước buôn bán trẻ con, mọi người chắc không lạ (*). Trước đây hắn không phải tội phạm mà trực thuộc quân đội Bạch Tu, sau chuyển sang nghề kiếm sĩ tự do. Hắn từng làm vận chuyển, vệ sĩ, vân vân… à, đáng lưu ý là hắn từng làm Hộ vệ thánh sứ, dạng hợp đồng. Giá truy nã: bốn trăm (400) thùng vàng nếu giết chết, mười (10) thùng kim cương nếu bắt sống. Một gã đáng giá và vô cùng nguy hiểm. Nhóm công chúa nên tránh xa tên này.
Hoàng đế nhìn ảnh hai gã Đầu Sói, lòng âm thầm đánh giá độ nguy hiểm của chúng với con gái mình. Trong khi đó, Nhất Long đang giới thiệu gã Đầu Sói cuối cùng – chủ nhân vùng đất màu xanh:
-Hiệp Dung, một pháp sư người Bắc Thần quốc. Gã này từng làm công tác đào tạo pháp sư cho chính phủ Bắc Thần, sau bị bắt vì dính líu tham nhũng và lạm dụng tình dục. Ra tù, gã chuyển qua hoạt động xã hội đen và nắm quyền lãnh đạo một băng đảng lớn. Vì rắc rối chuyện băng đảng, Hiệp Dung lánh nạn nhiều nơi, cuối cùng phải về Kim Ngân. Giá truy nã: ba trăm (300) thùng vàng nếu giết chết, nhưng tới ba mươi (30) thùng kim cương nếu bắt sống vì chính phủ Bắc Thần muốn dẫn độ gã về nước.
Gã Đầu Sói tên Hiệp Dung có khuôn mặt dài thuỗn cùng đôi mắt vàng ệch. Da mặt gã căng bóng, sống mũi thẳng tắp, chiếc cằm vuông vức một cách hoàn hảo. Nếu khoác lên mình một bộ trang phục lịch lãm thay vì đắp một đống áo quần rách rưới lên người như trong ảnh, Hiệp Dung hẳn là một quý ông hấp dẫn. Nhưng gã là dân Đông Thổ chính gốc, không có dòng máu lai và để sở hữu gương mặt đặc trưng đó của người Hoa Thổ, gã đã phẫu thuật thẩm mỹ, vừa làm đẹp vừa dễ lẩn trốn, lại tiện đường thu hút phụ nữ. Đệ thập nhìn ảnh của Hiệp Dung, sau lại quay sang Đạt Ba và Quỷ Nhãn, trong lòng cân đo đong đếm. Ông hỏi:
-Đám này so với Hộ vệ thánh sứ của ta thì thế nào?
Nhất Long trả lời:
-Không thể nói chính xác, thưa ngài. Bọn Đầu Sói luôn giữ kín sức mạnh bản thân, thế chúng ta không thể biết thực lực của chúng. Nhưng một điều rõ ràng là về nhân lực, chúng mạnh hơn nhóm công chúa. Kể cả khi Thú gia nhập đoàn công chúa, chúng vẫn mạnh hơn.
Để tiếp cận Dương Hoa Tụ, nhóm Lục Châu phải băng qua lãnh địa của Đạt Ba và một phần địa bàn của Quỷ Nhãn. Nhưng điều này không có nghĩa Hiệp Dung sẽ nằm ngoài vòng chiến. Nếu biết được một nhân vật tên gọi “công chúa Lục Châu” hay “thánh sứ Lục Châu” tới đây, toàn bộ sa mạc sẽ dậy sóng. Ba gã Đầu Sói trên đều thuộc dạng trộm cướp, chúng sẽ săn đuổi công chúa hòng trao đổi tiền chuộc. Thậm chí những Đầu Sói từ nơi khác cũng đến Hồi Đằng hòng tranh giành món mồi béo bở này.

-Chúng ta đã cài điệp viên vào các thị trấn… – Nhất Long chỉ lên bản đồ – …khoảng tám đến mười người. Họ sẽ giúp nhóm công chúa tránh va chạm với Đầu Sói. Nhưng trong tình huống xấu nhất, chúng tôi sẽ đưa toàn bộ đội Thổ Hành vào sa mạc.
Trước nay các nước luôn giới hạn số lượng thành viên Thổ Hành vào lãnh thổ của họ. Tuy nhiên, nếu mức độ nguy hiểm với nhóm công chúa vượt ngưỡng cho phép, Phi Thiên sẽ bất chấp mọi thứ, kể cả mối quan hệ ngoại giao. Ở đây không hề có tình cảm gia đình của hoàng đế mà bởi tính mạng công chúa hết sức quan trọng. Năm sau có kỳ thi Tổng Lãnh và công chúa là thánh sứ Phi Thiên duy nhất đủ sức tranh chấp vị trí ấy. Còn về lâu dài, Lục Châu là một trong hai người có khả năng thừa kế ngai vàng và nội bộ Phi Thiên sẽ rối loạn nếu nàng có bất cứ mệnh hệ gì.
Tuy nhiên, Phi Thiên không đơn độc. Lần này nhiều quốc gia thuộc khối liên minh và cả những nước ngoài liên minh cũng chung tay giúp đỡ. Họ không thể làm ngơ mãi trước cuộc vận động không ngừng nghỉ của Đệ thập ở Đại Hội Đồng. Song nguyên nhân chủ yếu khiến họ thay đổi thái độ là sự kiện trưởng lão Hạ Đông bị hạ sát và tổ chức Xích Tuyết trỗi dậy ngày càng mạnh, các quốc gia hiểu rằng họ đều có phần trong cuộc truy tìm Quỷ Vương. Dù chẳng ai rõ sức mạnh Quỷ Vương gây ra hậu quả gì và cũng không mấy người tin vào những truyền thuyết xa xưa, nhưng tất cả đều hình dung ra viễn cảnh thế giới hỗn loạn nếu có kẻ biết sử dụng nguồn sức mạnh ấy. Đệ thập nói:
-Có mười nước đã hứa hỗ trợ chúng ta, họ vào Kim Ngân chưa?
-Tới rồi, thưa ngài. Họ đang ở các Vùng An Toàn xung quanh sa mạc. – Nhất Long đáp – Nhưng họ chỉ giúp đỡ khi chúng ta gặp rắc rối. Dù sao đây cũng là nguồn hỗ trợ đáng kể, thưa ngài. Tôi không mong phải đem đội Thổ Hành vào Âm Giới.
-Ta nghĩ nên đề nghị họ tới Dương Hoa Tụ truy bắt Ác Lạc Điểu. Nhiều hướng tấn công sẽ làm phân tán sự chú ý của lũ Đầu Sói, khả năng thành công cũng cao hơn.
Một người trong ban cố vấn lên tiếng:
-Ngài nên cân nhắc, thưa hoàng đế. Công chúa đang mất rất nhiều điểm trong mắt hội đồng Thánh Vực. Ác Lạc Điểu là cơ hội cuối cùng cho công chúa lấy lại lợi thế trước khi kỳ thi Tổng Lãnh diễn ra. Tôi nghe nói hoàng tử Vi Hàn của Lưu Vân cũng đến Âm Giới, khéo giờ này gã đang trên đường tới Dương Hoa Tụ cũng nên.
Đệ thập trầm ngâm:
-Lưu Vân không thuộc liên minh của chúng ta… Vi Hàn mà bắt được Ác Lạc Điểu cũng không phải là chuyện lớn lắm…
-Nhưng không chỉ có Vi Hàn, thưa ngài. – Vị cố vấn nói – Thánh sứ mười nước đang ở đây và ai cũng mong muốn chiếm hữu Ác Lạc Điểu. Nếu để vuột mất nó, tôi nghĩ trong kỳ thi năm sau, dẫu công chúa thắng tất cả trận đấu thì cơ hội để cô ấy trở thành Tổng Lãnh rất thấp.
Lời của người cố vấn đúng với tình hình thực tế nên không ai phản bác. Mọi người trong phòng liền hướng ánh mắt về phía hoàng đế và chờ đợi ông ra quyết định. Đệ thập chống cằm, những dòng suy nghĩ trong đầu ông chảy dồn xuống những nếp nhăn bờ trán rồi đọng lại trên đôi mắt già nua đương khép hờ. Bản chất của ngôi vị hoàng đế là quyết định, là lựa chọn một giải pháp dễ nhất trong những giải pháp khó nhất. Nhưng giờ đây lựa chọn nào cũng khó như nhau, Đệ thập thực cảm thấy ngộp thở. Ông nhìn cả đám một lượt rồi dừng lại trước người im lặng từ đầu cuộc họp đến giờ – đại thánh sứ Tây Minh, sau nói:
-Đại thánh sứ ở lại với ta, mấy người tiếp tục làm việc đi.
Đám đông lập tức giải tán rồi quay lại với công việc chuyên môn. Đợi ai nấy đi hết, Tây Minh liền tiến lên phía trước, mặt đối mặt hoàng đế, miệng lầm rầm chú ngữ. Khi đại thánh sứ đọc hết chú ngữ, từ khoảng không giữa ngài và hoàng đế xuất hiện một khối cầu nhỏ. Khối cầu nở rộng, bao bọc cả Đệ thập lẫn Tây Minh, tạo thành một vùng không gian biệt lập trong căn phòng điều khiển phi thuyền. Người ngoài trông vào sẽ chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ tựa sương khói, hoàn toàn không thể nghe thấy họ làm gì hay bàn luận điều chi. Còn nếu đứng từ trong khối cầu, cảnh vật bên ngoài vẫn rõ ràng nhưng lại câm lặng và không màu sắc. Biệt Giới Niệm là tên loại phép thuật này.
Đệ thập chưa vội nói ngay mà hớp ngụm trà pha lá “thiết mộc” – một thói quen khó bỏ của ông. Chờ hoàng đế uống xong, Tây Minh lên tiếng:
-Sức khỏe của ngài không tốt, đừng nên lạm dụng “thiết mộc”.
-Không sao. – Đệ thập xua tay – Vào việc đi. Ông thấy sao? Có nên gọi thánh sứ của mười nước kia cùng tham gia truy bắt Quỷ Vương?
Đại thánh sứ đưa ngón tay rờ rẫm đỉnh đầu. Và sau một hồi, có vẻ Tây Minh đã tìm thấy tia sáng trong mái tóc bạc trắng của mình, ngài nói:
-Tôi nghĩ là không nên, thưa ngài.
-Ông lo lắng cho cuộc thi Tổng Lãnh? – Đệ thập hỏi.
-Hoàn toàn không, thưa ngài. Nếu được, tôi sẽ khuyên Lục Châu bỏ quách kỳ thi đó. Tổng Lãnh là một chức danh, không hơn. Chính công chúa mới là vấn đề làm tôi lo lắng. Nếu thánh sứ nước khác cùng tham gia tìm kiếm, Lục Châu tự hiểu rằng nó phải tranh giành Ác Lạc Điểu để tạo lợi thế cho kỳ thi năm sau. Con gái ngài rất thông minh, hẳn rồi! Nhưng nó là đứa học trò cứng đầu nhất tôi từng biết. Con bé sẽ tìm mọi cách vừa hoàn thành cả nhiệm vụ bắt Quỷ Vương lẫn việc giữ thể diện cho quốc gia trong cuộc thi Tổng Lãnh. Quá nhiều mục tiêu khiến Lục Châu rối trí. Tôi thấy không nên tạo áp lực với con bé nữa.
-Ông thực sự rất hiểu con bé. – Hoàng đế nói – Ta thấy ông mới xứng là cha nó, không phải ta.
-Đó là trách nhiệm của tôi, thưa ngài.
Hoàng đế cúi đầu suy tính thêm chút nữa rồi nói:
-Vậy cứ làm theo ý ông. Còn chuyện Chiến Tử? Hắn có biểu hiện gì lạ không?
-Không. Nhưng tôi đã cử Vô Phong giám sát hắn. Gã tóc đỏ này không mạnh lắm, nhưng gã có thể vì Lục Châu mà làm tất cả. Đôi khi những thằng trẻ ranh hám gái thế này lại hữu dụng đấy chứ?
Đệ thập cười:
-Phải rồi, cái gã đó vốn là như thế.
-Xin lỗi, tôi không hiểu lắm?! Ý ngài là… – Tây Minh nghi hoặc.
Hoàng đế xua tay như thể mình vừa phát ngôn một cách hàm hồ. Ông tựa lưng vào Ngai Thép rồi thở dài. Trong tiếng thở dài ấy, Tây Minh cảm nhận rõ những dư vị nuối tiếc, ông đoán hoàng đế đang nghĩ một thời xa xăm của quá khứ. Đệ thập bóp trán như cố xua tan những phiền muộn ra khỏi tâm trí song không thể. Ông nhấp ngụm trà rồi nói:
-Chà, giá như dòng họ Chiến Tử vẫn còn ở đây. Họ sẽ cho chúng ta những lời khuyên xác đáng. Hội đồng pháp quan có mười người, nhưng hơn hai mươi năm rồi mà ta vẫn chưa tìm được người thế chỗ của dòng họ Chiến Tử.
-Chín pháp quan còn lại vẫn tốt, thưa ngài. Còn có Trần Độ nữa.
Hoàng đế lắc đầu cười:
-Một mình Trần Độ không thể cáng đáng hết. Tay đó già hơn ta chục tuổi, bệnh tật không ít, chắc cũng không trụ được lâu hơn nữa. Thời đại của chúng ta sắp hết rồi.
Tây Minh ngạc nhiên:
-Ngài chưa bao giờ như thế! Ngài đang lo lắng điều gì?
-Nếu Quỷ Vương không phải Ác Lạc Điểu mà là ta, ông sẽ xử lý thế nào?
Lần này tới lượt đại thánh sứ khó nghĩ. Nổi danh thông thái nhưng ngay bây giờ, ngay thời điểm này, Tây Minh khó lòng đưa ra nhận định chính xác. Thông tin từ Xích Quỷ cho biết ngôi mộ của Đệ thập trên đỉnh Hoành Sơn đã không còn những làn hắc khí Quỷ Vương (**). Nhưng nó thể hiện Ác Lạc Điểu làm vấy bẩn ngôi mộ hay chính ngôi mộ tự sản sinh luồng hắc khí đó? Nếu là khả năng thứ hai thì Bạch Dương đệ thập sẽ có kết cục giống thằng bé Oa Lạc thuở nào.
Ngay lúc ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, Tây Minh thầm cầu viện đấng toàn năng Vạn Thế. Sẽ có lúc thời đại cũ lụi tàn, thời đại mới thổi đến, nhưng không phải theo kịch bản này. Nếu Bạch Dương đệ thập ra đi trong tư thế của một ngọn nến tắt phụt, bóng đêm sẽ tràn tới Phi Thiên và Tây Minh sợ rằng viễn cảnh của thời đại mới sẽ méo mó hơn bao giờ hết. Ngài đại thánh sứ nói:
-Chưa thể nói trước điều gì. Chúng ta nên đợi tin tức từ Lục Châu, thưa ngài.
-Hy vọng là tin tốt. – Đệ thập cười – Ta chỉ nói với ông vậy thôi. Tạm biệt.
Ảnh chiếu của hoàng đế biến mất. Đại thánh sứ thu lại phép Biệt Giới Niệm, không gian làm việc khẩn trương của phòng điều khiển phi thuyền lập tức lấp đầy đôi tai và đôi mắt ngài. Tây Minh nhìn lên màn hình ba chiều, trong lòng như có lửa đốt. Ông muốn Lục Châu tìm thấy Ác Lạc Điểu càng sớm càng tốt.
Nhưng cuộc hành trình của công chúa mới bắt đầu. Lúc này mới ba giờ sáng và còn lâu nữa mới đến bình minh.

(*) Bạch Tu quốc từng được đề cập trong Quyển 2 – Chương 38
(**) trên đỉnh Hoành Sơn có mộ phần của Bạch Dương đệ thập, xem lại Quyển 2 – Chương 60, 63
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.