Cùng là đêm tối, nhưng mỗi vùng đất trên thế giới Tâm Mộng lại có cách thể hiện khác nhau. Nếu Cửu Long không ngủ thì cách đó hàng vạn dặm theo hướng đông nam, trên con đường Sinh Lộ dẫn về sa mạc Hồi Đằng của Âm Giới, mọi thứ đang say giấc. Ở đây, bóng tối là kẻ độc bá. Nó hất cả thùng sơn màu đen khổng lồ vào không gian và thời gian, cưỡng bức vạn vật quy phục dưới sự thống trị của mình. Nó là thứ chân lý tương tự mặt trời, mà mặt trời sẽ có ngày lụi tàn, còn nó trường tồn vĩnh viễn. Trước kẻ thù quá toàn năng, Âm Giới chẳng còn cách nào ngoài cúi đầu thúc thủ, tự nhuộm mình trong sắc đen, khiến bóng tối càng thêm hùng mạnh. Sẽ có một cơn ác mộng khủng khiếp dành cho kẻ xấu số nhỡ lạc vào chốn này, bởi đôi mắt y như mù và hoàn toàn không thể thấy bàn tay mình, thổi vào tai y là những cơn gió lạnh lẽo mà đứt đoạn, tựa tiếng thở từ miệng một con quái vật rằng: “tao sẽ vờn mày suốt đêm và giết mày trước khi mặt trời mọc!”. Nơi đây là đại dương của những nỗi sợ mơ hồ lẫn nỗi khiếp nhược. Không thứ gì dám đứng lên chống lại bóng đêm, tất cả đều ngoan ngoãn nằm yên, chờ đợi vị vua mặt trời quay trở lại. Nhưng có kẻ cai trị tất có kẻ phản kháng. Từ trong màn đêm thăm thẳm, một luồng ánh sáng xuất hiện, soi rọi mặt đất khô khốc. Nguồn sáng đến từ ngọn đèn của một chiếc xe thiết giáp đang lăn bánh trên con đường lổn nhổn đá sỏi. Chiếc xe đang đi theo hướng tây nam, chốc chốc lại rung lên từng hồi, tựa người lữ hành cô độc run rẩy tìm đường thoát khỏi bóng tối mênh mông. Qua ánh đèn, những trảng bụi mù từ dưới gầm xe cuộn lên, trôi về phía sau, kéo thành vệt dài rồi tan vào không gian khổng lồ mà im lặng rợn người. Trong xe, ngoài tiếng động cơ và những thanh âm xóc nảy do xe va phải ổ gà, không khí hoàn toàn yên ắng. Những bản nhạc đã chạy hết và giờ đây ngoài anh chàng Triết Xa lái xe, bốn người nhóm công chúa đều ngủ. Cuộc hành trình sắp tới rất dai dẳng, họ tiết kiệm sức lực được lúc nào hay lúc ấy. Tuy vậy, Vô Phong vẫn mở mắt thao láo. Hồi hộp, lo lắng, hàng tá suy nghĩ về bọn khủng bố, phiến quân, về những Đầu Sói; chừng ấy thứ khiến tên tóc đỏ trằn trọc. Hắn dám cá những người trong nhóm chỉ nhắm mắt vậy chứ chẳng hề an giấc, nhất là công chúa. Công chúa mà ngủ được thì hắn đã lăn ra ngáy khò khò từ lâu. Bỗng từ phương xa, những tiếng nổ ì ùng như tiếng sấm vọng đến tai Vô Phong. Tiếng nổ không lớn, chỉ như tấm lụa khẽ phất bên tai, nhưng đủ sức kéo mái đầu đỏ phải ngoảnh lại. Qua ô cửa kính, Vô Phong thấy những khối ánh sáng màu vàng trắng chớp tắt chớp hiện ở đằng tây. Ánh sáng khi làm lộ ra những trảng mây đen nặng nề lợp kín bầu trời, khi hắt lên những dáng hình xương xẩu và gồ ghề của dải núi xa xa, lúc nhì nhằng tựa những chảo chớp phơi bày lớp da hoang hóa của miền đất Âm Giới. Và đôi lần, những quầng sáng bùng lên rực rỡ như muốn trở thành một mặt trời thứ hai hòng lật đổ bóng đêm, sau nhạt dần rồi vụt tắt. Đó là dư âm dư ảnh của chiến trường giữa liên quân và đám phiến loạn cách đây hàng chục cây số. Vô Phong bỗng nhận ra không phải mặt trời, cũng chẳng phải bóng đêm, mà tiếng súng đạn mới là chúa tể đích thực tại miền đất này. Đêm nay có những người chết. Ngày mai có những tiếng khóc tiếc thương và cả những lời nguyền rủa dành cho Kim Ngân lục địa. Ngắm nhìn cảnh tượng hồi lâu, tên tóc đỏ quay về với đống tâm trí lộn xộn. Vô Phong không có khả năng sắp xếp suy nghĩ thành con đường thông suốt như Hỏa Nghi. Với hắn, suy nghĩ là những chướng ngại vật cần leo qua, hoặc phải bị phá hủy dưới lưỡi thanh Bộc Phá. Nhưng khoảng không gian chật hẹp của xe thiết giáp không cho hắn cơ hội vung tay vung chân, thành thử còn mỗi hoạt động cơ mồm là khả dĩ. Bất quá nói cái gì? Nói với ai? Ngó ngang ngó dọc một hồi, Vô Phong bèn leo lên khoang lái và hạ mông xuống chiếc ghế trống. Thấy hắn, Triết Xa nói: -Không ngủ được sao, anh bạn? Vô Phong gật đầu. Triết Xa không nói gì thêm mà tiếp tục phận sự của mình. Dưới ánh đèn pha, con đường Sinh Lộ trải dài trong mắt họ với sỏi đá và đầy rẫy những ổ gà chực chờ bánh xe lao xuống. Không bóng cây, không một bóng loài vật, con đường dấy lên trong lòng người ta niềm khao khát mãnh liệt được nói, nói để quên đi nỗi buồn chán do chính nó gây ra. Và rất đỗi bình thường khi tên tóc đỏ mở miệng trò chuyện với Triết Xa, dù hắn chẳng biết gì về người này: -Anh là người Âm Giới hả? -Không. – Triết Xa lắc đầu – Tôi là người Tuyệt Tưởng Thành. Vô Phong nheo mắt, cảm giác đã từng nghe qua địa danh nọ. Mãi lúc sau hắn mới nhớ lúc ở trong phòng phó thống lĩnh Đổ Yên, Mai Hoa đã nói về một tiểu quốc độc lập nằm phía trên Lằn Ranh Đỏ - con đường chia lục địa Kim Ngân thành hai nửa nam bắc. Hắn nói: -Tại sao phải gọi là “Tuyệt Tưởng Thành” mà không phải “Tuyệt Tưởng quốc”? -Bởi vì trước kia, trong thời đại phi cơ giới, Tuyệt Tưởng Thành chúng tôi là thủ đô của một đế chế rộng lớn. Khi đế chế sụp đổ, thủ đô Tuyệt Tưởng vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Chúng tôi lấy cái tên Tuyệt Tưởng Thành làm tên nước, thế nên trong văn bản, chữ “Thành” được viết hoa. – Triết Xa cười. Tên tóc đỏ gật gù, sau lại nhận ra điều lạ. Hắn vốn nghĩ Tuyệt Tưởng Thành chẳng có thừa nhân lực giúp đỡ nước khác. Mỗi quốc gia ở Kim Ngân đều phải căng mình chống đỡ khủng bố lẫn phiến loạn, nhất là với Tuyệt Tưởng Thành khi đối mặt hàng tá hiểm họa từ phía bên kia Lằn Ranh Đỏ. Nhưng qua lời kể của Triết Xa, tiểu quốc này có đầy đủ cơ sở để làm chuyện không tưởng đó: -Chúng tôi sở hữu một phép thuật cổ xưa và rất nổi tiếng. Bách Quang Lam Thuẫn, anh nghe bao giờ chưa? Nó là phép phòng thủ tuyệt đối, ngăn chặn mọi đòn công kích. Nhờ nó, Tuyệt Tưởng Thành luôn đứng vững và là nơi yên ổn nhất lục địa. Lời lẽ của Triết Xa hết sức kiên định, hồ như tin tưởng tuyệt đối vào sự trường tồn của Tuyệt Tưởng Thành. Sau đó, anh ta bắt đầu kể về thời quá khứ xa xăm, khi Tuyệt Tưởng Thành còn là thủ đô đế chế cho tới ngày trở thành quốc gia độc lập. Anh ta nói thành phố được bao bọc bởi một lớp tường thành cổ mà nếu nhìn từ trên cao, nó có hình dạng giống tấm khiên. Thành phố có hai quận riêng biệt với lâu đài nhà cửa được dựng nên từ cát và sa kết tuyến, hai quận nằm vắt chéo nhau, tựa hai thanh kiếm khổng lồ đặt trên tấm khiên vĩ đại và tại giao điểm giữa hai thanh kiếm là hoàng cung. Bên ngoài hai quận là những xưởng đúc kiếm nằm ở bốn hướng riêng biệt, lò rèn ngày đêm đỏ lửa cùng tiếng quai búa không ngừng nghỉ. Bằng thái độ đầy tự hào, Triết Xa nói chỉ duy nhất đất nước mình còn lưu giữ nghề rèn phái “truyền thống”. Anh chàng lái xe quả có biệt tài kể chuyện, bởi tâm trí Vô Phong bắt đầu mường tượng ra khung cảnh Tuyệt Tưởng Thành. Trong mắt hắn, con đường phía trước trở nên sống động hơn dù rằng nó chẳng có gì khác ngoài sỏi đá bụi bặm. Suýt nữa hắn lầm tưởng mình đang trên đường về quê hương của Triết Xa. Nhưng rất nhanh sau đó, Vô Phong sực tỉnh khi bên mạn tây, những khối ánh sáng vàng trắng lại chớp tắt chớp hiện. Không có những tòa kiến trúc bằng cát, không có những lò rèn đỏ lửa, không Tuyệt Tưởng Thành, giờ chỉ có miền đất hoang hóa đang chờ đợi tên tóc đỏ. Hắn ngó đồng hồ đeo tay. Đã một giờ sáng, nhưng còn rất lâu nữa mới đến bình minh. Vô Phong mong sao Triết Xa hãm bớt tốc độ, chiếc xe bị hỏng hóc hoặc bất cứ thứ gì có thể khiến cuộc hành trình chậm trễ. Bộ hành qua sa mạc rộng lớn trong bóng tối trùng điệp vây quanh, điều đó làm hắn sinh cảm giác chẳng lành. Triết Xa không đáp lại mong mỏi của tên tóc đỏ. Anh ta chỉ thực hiện đúng bổn phận, chiếc xe thiết giáp vẫn thẳng hướng về sa mạc Hồi Đằng. Sau khi băng qua con đường đầy ổ gà, nó bắt đầu leo dốc, tốc độ chậm hơn trước một nửa. Từ mạn tây, những khối lửa vàng trắng của chiến trường bùng lên và hắt ánh sáng ra khắp nơi. Ánh sáng tồn tại đủ lâu để Vô Phong nhận ra chiếc xe đang băng qua đường đèo trên một dãy núi xù xì chắn ngang Sinh Lộ. Dải núi lởm chởm những chóp nhọn cao thấp nằm liền kề nhau, trông như hàm dưới của một con quái vật. Và có vẻ con quái vật đã lãnh trọn một cú đấm nên chiếc hàm lố nhố không đều, từng chiếc răng nứt vỡ hoặc sứt mẻ quá nửa. Nhưng khi ánh sáng lụi tàn và bóng đêm làm chủ, Vô Phong vẫn có thể thấy bóng dáng dãy núi hiện lên đầy đe dọa và sẵn sàng cắn xé bất cứ ai có ý định vượt qua nó. Bất quá chướng ngại là chướng ngại, còn con người vẫn phải đi. Khi xe leo dốc, ánh đèn pha rọi tới một bệ kim loại màu xám nằm bên đường. Vô Phong thấy bệ thép này giống cái chậu cỡ lớn, từ miệng phát ra những dòng chữ màu xanh dương nhợt nhạt lơ lửng giữa không trung: “Đường đèo số 59 Vùng 28, do chính phủ Âm Giới và liên quân hợp tác xây dựng…”. Vô Phong chỉ đọc được tới đó vì những dòng chữ phía sau bị mờ và nhiễu. Triết Xa nói: -Tôi cũng không biết những dòng chữ sau viết cái gì nữa. Nghe nói cái bệ kỷ niệm này bị bọn cướp bắn ngay sau ngày khánh thành. Tên tóc đỏ nghển cổ ngó xuống thì thấy thân bệ chi chít lỗ đạn bắn. Rõ ràng những kẻ cướp không hề muốn Kim Ngân phát triển. Chúng muốn mọi thứ hoang tàn và khốn khổ nhằm dễ bề đày đọa người khác. Bản chất của kẻ cướp là vậy, chỉ khác nhau ở hình dáng và địa vị. Chiếc xe thiết giáp rẽ trái, chạy thẳng một lúc thì rẽ phải, chạy thẳng một đoạn lại rẽ trái. Đường đèo 59 Vùng 28 là vậy, ngoằn nghèo như thân rắn xuyên ngang dải núi, lắm khúc cua hẹp và cần người cầm lái chắc chắn như Triết Xa. Con đèo này đặc biệt nguy hiểm vì không có thanh chắn bao đường, xe có thể lao đầu xuống vực bất cứ lúc nào. Ở đây, tai nạn không phải hiếm và người chết không phải ít, nhưng vì mưu sinh, người Âm Giới phải sống chung với con đường. Từ bên phải đường đèo 59, Vô Phong có thể cảm nhận rõ cái bóng khổng lồ của ngọn núi đang đổ xuống đầu mình, phóng ra những cánh tay vô hình chực hất chiếc xe xuống vực. Vừa lúc xe gặp khúc cua, tên tóc đỏ bất giác tóm chặt tay nắm cửa, bờ trán rịn những giọt mồ hôi lạnh ngắt. Nhưng Triết Xa là tay lái cừ khôi. Dưới sự điều khiển của anh ta, chiếc xe trượt theo đường gấp khúc hẹp như một vận động viên thực hiện bài biểu diễn hoàn hảo không có động tác thừa. Chỉ duy lúc bánh xe lao qua, sỏi đá bên dưới cuốn theo phát tiếng rào rạo gieo rắc sợ hãi vào lòng tên tóc đỏ. Hắn đã nghĩ tới cái chết, song cuối cùng chẳng có tai ương nào cả. Hết khúc cua, chiếc xe tiếp tục cuộc hành trình. Con đường giờ thẳng hơn nhiều, những khúc cua không gấp và hẹp nữa, nó rộng mở hơn, ít hiểm họa hơn. Tuy thế, cái bóng khổng lồ của ngọn núi bên cạnh đường đèo vẫn ám ảnh Vô Phong. Suốt đoạn đường, nỗi sợ mơ hồ len lỏi khắp cơ thể hắn, khiến hắn luôn phải bám một vật vững chắc như ghế ngồi hoặc tay nắm cửa. Mãi đến khi con đường đổ dốc xuống và xuất hiện nhiều luồng gió thổi ngược tạt vào cửa kính xe, Vô Phong mới tạm thời bình tâm. Hắn không dè bản thân có lúc khó coi như thế. Song cũng nhờ chuyến đi, hắn chợt hiểu trong mình còn ẩn tàng rất nhiều nỗi sợ hãi, chỉ là chúng chưa có dịp bộc lộ. Trên đoạn đường đèo đổ dốc xuống không hề có khúc cua, chiếc xe cứ bon bon chạy rồi vượt qua dãy núi, tiếp tục tiến vào Sinh Lộ. Vô Phong không thể nhìn thấy bất cứ động thái nào từ chiến trường phía tây vì dãy núi đã che mắt hắn. Giờ đây, mọi thứ từ nhàm chán, sợ hãi, lo âu, thấp thỏm, suy tư… hết thảy mớ nguyên liệu đó đổ vào một cái nồi với nước dùng nguội ngắt là bóng đêm, rắc thêm chút sỏi đá rào rạo và ổ gà xóc nảy dưới bánh xe làm gia vị. Không củi lửa đun nóng, món lẩu hỗn tạp trên bày ra trước mặt Vô Phong và hắn không thể nuốt nổi. Cái vị từ nồi lẩu khiến hắn mệt óc, mà mùi hương của nó làm hắn chẳng thể chợp mắt. Ngứa ngáy và ngáp ngủ chán chê, Vô Phong quay sang hỏi chuyện Triết Xa: -Anh làm lính liên quân bao lâu rồi? -Bốn năm. Tôi đi lính sớm, năm mười bảy tuổi. Ở Tuyệt Tưởng Thành, trai mười bảy tuổi phải làm nghĩa vụ quân sự rồi. Sau đó tôi theo đường quân nhân chuyên nghiệp, được khoảng chục năm thì được điều sang liên quân. Hai năm đầu tôi ở Nam Kim Ngân, vùng đất phía dưới Lằn Ranh Đỏ ấy! Hai năm kế, tôi về Âm Giới, ở đây cho tới bây giờ. Bốn năm rồi tôi chưa về nhà. -Lâu vậy sao? – Vô Phong gãi đầu – Tôi tưởng phải có nghỉ phép? -Ở Kim Ngân, đó là chuyện xa xỉ. – Triết Xa nói – Khi một người nghỉ phép, phải có người mới thế chỗ. Nhưng nhiều khi người mới chết nhanh quá và sở chỉ huy không tìm được nhân lực thay thế, người cũ phải ở lại. Tôi bị như vậy suốt bốn năm rồi! Thứ ba tuần trước, một gã đến thay tôi, nhưng ngay tối hôm ấy, khi đang xếp đồ đạc thì tôi nghe tin gã tan xác cùng xe. Gã đang chở hàng hậu cần thì một quả đạn pháo rơi thẳng khoang lái. Vậy đấy! Người ta cứ bảo bọn phiến loạn là lũ tay mơ cầm súng, nhưng chúng có họ hàng với tử thần đấy! Triết Xa cười như đang kể chuyện tiếu lâm. Vô Phong cười không nổi. Ở Kim Ngân, người ta chứng kiến cái chết nhiều đến độ quen mắt, dần dần sinh vô cảm và có thể lấy cái chết làm chủ đề đùa cợt. Bởi chúng ập đến quá dễ dàng và không một lời cảnh báo, sự chết chóc của Âm Giới khiến Vô Phong sinh nghi với màn đêm. Tên tóc đỏ liếc qua cửa kính, mắt căng ra, đầu óc tưởng tượng một quả đạn pháo vô hình sắp sửa bay tới. Chờ đợi cái chết và chết một cách không rõ ràng, nếu phải chọn lựa, Vô Phong sẽ chọn phương án đầu tiên. Hắn bắt đầu tự hỏi tại sao mảnh đất này lắm chết chóc đến thế? Tại sao con người vẫn cứ giết nhau? -Người ta không chịu hòa giải sao? – Vô Phong thắc mắc – Bọn họ, ý tôi là đám phiến loạn, họ không muốn hòa bình à? Triết Xa thở dài: -Họ bất mãn với kiểu gia đình trị của các hoàng gia, họ muốn xóa bỏ chế độ quân chủ. Nhưng đấy là thời kỳ đầu, giờ tôi chẳng biết đám phiến quân đánh nhau vì cái gì nữa. Một số kẻ ưa thích cuộc sống bạo lực và cướp bóc, chúng không thích hòa bình và sẽ chống lại bất cứ ai đề xuất hòa bình. Vậy nên Kim Ngân trở thành thiên đường của khủng bố, trộm cướp. Yên tâm đi, Kim Ngân chẳng thay đổi đâu. Đời chúng ta, đời con rồi tới đời cháu chúng ta, lục địa này vẫn thế thôi! Con đường phía trước xe thiết giáp tối tăm, trơ trọi, tuyệt không có tương lai hay tia hy vọng từ những làn khói bụi vô hồn đang bốc lên. Nó giống như lời của Triết Xa, giống như sự tồn tại của Kim Ngân. Bom đạn chiến tranh không chỉ hủy diệt nhựa sống nơi đây mà còn triệt hạ những hy vọng của con người. Tên tóc đỏ tin rằng Triết Xa không phải trường hợp cá biệt. Ngay cả hắn, một kẻ xa lạ lần đầu tới Kim Ngân cũng chẳng thể nhìn ra viễn cảnh sáng sủa cho vùng đất này. Chiếc xe vẫn băng băng chạy, đi được khoảng mười cây số thì bắt gặp một bệ kim loại lớn ở vệ đường bên phải. Chiếc bệ này khá giống với chiếc bệ trên đường đèo 59 từ màu sắc, dáng vẻ cho tới những vết đạn chi chít trên thân. Phía trên miệng bệ lơ lửng những dòng chữ màu xanh dương chỉ dẫn hai hướng. Nếu tiếp tục đi thẳng thêm hai trăm cây số, họ sẽ gặp Vùng An Toàn số 43; nếu rẽ phải, đi thêm bốn mươi cây số, họ sẽ tới sa mạc Hồi Đằng. Đường thẳng vẫn thuộc Sinh Lộ, đường bên phải thì không. Vô Phong thực muốn đi thẳng, nhưng để tới núi Dương Hoa Tụ thì bắt buộc phải rẽ vào con đường thứ hai. Triết Xa bẻ lái, tên tóc đỏ liền nhìn về Sinh Lộ, vẻ nuối tiếc tràn ngập khắp gương mặt. Như một phản xạ vô điều kiện, hắn thủ tay sau lưng, nắm chặt cán thanh Bộc Phá và sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vì sự an toàn của công chúa, Phi Thiên quốc luôn có những sắp đặt từ trước. Vừa rời Sinh Lộ vài phút thì từ bảng điều khiển trên xe thiết giáp, một giọng nam giới chợt vang lên: -Ưng Xám đây, xin khai báo danh tính. Triết Xa đáp lời: -Triết Xa, lữ đoàn 67, biển xe: UA – 67 – 11A1. Tôi đang chở bốn người làm công tác đặc biệt trong sa mạc Hồi Đằng. Một hồi im lặng trôi qua, sau đó những tiếng rè rè vang lên cùng tiếng trả lời: -Xác nhận đúng mã số. Chúng tôi cần sự xác nhận của một người trong đoàn công tác đặc biệt. Triết Xa quay sang Vô Phong, đoạn hất đầu về phía bảng điều khiển. Tên tóc đỏ hiểu ý, bèn nói: -Chào. Triết Xa phì cười trước lời xác nhận quá đỗi giản đơn của Vô Phong. Một lát sau, phía Ưng Xám hồi đáp: -Xác nhận đúng giọng nói. Cho phép thông qua. Xin chào, chúng tôi là Ưng Xám, đội quản lý không phận sa mạc Hồi Đằng. Hiện giờ, cách đây bốn cây số, có một nhóm đang di chuyển rất nhanh về phía các vị, hãy tránh xa con đường này! Tìm một chỗ nấp nhưng đừng đi vội! Hãy đợi thông báo của chúng tôi. Một hòn đá tảng vô hình rơi trúng đầu Vô Phong. Hắn giật mình thon thót: -Phiến quân à?
-Chúng tôi không dám chắc. – Đội Ưng Xám trả lời – Nhưng có lẽ là đúng. Các vị nên chuẩn bị tinh thần. Vô Phong bèn quay về phía sau, định bụng gọi mọi người dậy. Nhưng ba người còn lại vốn không hề ngủ, họ sẵn sàng khí giới ngay khi nghe thấy lời cảnh báo của Ưng Xám. Lúc ấy, Triết Xa khẩn trương đánh tay lái sang phải rồi nhấn ga chạy hết tốc lực. Cảm thấy khoảng cách đã đủ xa, anh ta liền dừng xe rồi ấn một nút nhỏ trên bảng điều khiển. Vô Phong nhận ra chiếc xe thiết giáp đang thay đổi, nó vốn có màu đen nhưng giờ chuyển sang màu cam. Khi Triết Xa tắt đèn, chiếc xe nổi bật trong bóng tối. Ngồi ở hàng ghế trước, Vô Phong có thể thấy rõ từng mảng bụi trên nắp xe. Cách ngụy trang khó hiểu này khiến tên tóc đỏ tá hỏa song Triết Xa trấn an: -Không sao đâu, rồi cậu sẽ thấy. Nhưng giá chúng ta ở gần đồi núi thì tốt. Chỗ này trống trải quá! Nếu chúng có đèn pha đủ mạnh, chúng sẽ phát hiện ra ta. Tốt nhất mấy vị nên chuẩn bị đi. Không ai bảo ai, cả năm người trong xe nín thở như bắt đầu một cú lặn sâu. Họ sợ một âm thanh nhỏ nhất sẽ thu hút sự chú ý. Không gian tĩnh lặng đến nỗi những tiếng sột soạt cục cựa trên ghế của Vô Phong không khác nào tiếng sấm. Vô Phong ngó sang Lục Châu, đợi công chúa nhìn lại thì nói không thành tiếng, miệng cố uốn ra câu “Kệ mẹ nó!”. Trông bản mặt nhăn nhăn nhở nhở của hắn, Lục Châu không cười, hàng lông mày của nàng uốn xuống như cây cung, phóng đi ánh mắt giận dữ găm thẳng trán tên tóc đỏ. Vô Phong vội quay đi, coi như không biết gì. “Ghê gớm quá công chúa ơi!” – Hắn tự nhủ. Cả bọn cứ chờ đợi, chờ đợi… Còn thời gian cố tình lê bước, thả những nỗi lo âu nặng trịch xuống tâm trí căng như dây đàn của con người. Năm phút trôi đi và khi mới bắt đầu phút thứ sáu, từ đằng xa, một tập đoàn khoảng chín mười chiếc xe xuất hiện, ánh đèn rọi làn khói bụi mù trời. Chúng không hẳn là “xe” vì chiếc nào cũng nham nhở như được ghép lại từ hàng đống phế liệu, nhưng vì chạy bằng bốn bánh nên gọi chúng là “xe” cũng chẳng sai. Trên mỗi xe có đám người hò hét ầm ĩ, tay cầm súng bắn chỉ thiên liên hồi, xem chừng rất khoái trá. Chúng liên tục rọi những đèn pha công suất lớn khắp nơi hòng tìm kiếm thứ gì đấy. Bọn Vô Phong nín thở theo dõi chúng và hầu hết (trừ Chiến Tử) đều dựng tóc gáy khi bảng điều khiển trên xe thiết giáp hốt nhiên phát tiếng rè rè kèm theo giọng nói của đội Ưng Xám: -Là phiến quân. Hình như chúng vừa cướp bóc ở đâu đó. Hãy hy vọng là chúng ta không cần nổ súng. Ánh đèn pha từ đám phiến quân bỗng rọi tới khoảng không phía trước xe thiết giáp. Luồng sáng di chuyển chầm chậm rồi quét qua chiếc xe. Tại thời điểm ấy, bọn Vô Phong đều nghĩ lũ phiến quân đã phát hiện ra họ. Nhưng luồng sáng vẫn di chuyển, tiếp tục sục sạo khắp màn đêm. Ánh đèn pha thứ hai rọi đến và cũng bỏ qua chiếc xe hệt như ánh đèn thứ nhất. Vô Phong chợt hiểu cách ngụy trang của xe thiết giáp mô phỏng màu sắc vùng đất Âm Giới nên không bị phát hiện. Tuy vậy, phải nói rằng đám phiến quân đương say men chiến thắng nên mới bỏ qua con mồi hai lần. Khi lũ phiến quân đi xa và tiếng súng lọt thỏm vào màn đêm, bọn Vô Phong mới thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Ưng Xám phát tín hiệu đèn xanh, Triết Xa lập tức nhấn ga phi hết tốc lực. Tất cả đều đồng ý với hành động của anh ta, chẳng ai muốn lưu lại nơi này thêm một giây nào nữa. Những cây số tiếp theo hoàn toàn yên bình. Xe thiết giáp băng băng lao về phía trước, ánh đèn soi rọi lối đi, tựa ngọn tên bịt mũi vàng xẻ rách màn đêm. Thi thoảng đội Ưng Xám lại thông báo sa mạc Hồi Đằng còn cách đây bao nhiêu cây số. Con đường bên dưới bánh xe phủ cát và bằng phẳng hơn nhiều, hầu như chẳng còn ổ gà hay sỏi đá, Vô Phong cảm tưởng xe đang lướt trên một tấm lụa khổng lồ được trải căng. Triết Xa nói: -Sắp tới sa mạc rồi. Lúc nãy, tôi hy vọng sẽ thấy Hồi Đằng ngày trăng sáng. Chà, đi lại ở Âm Giới bao nhiêu năm mà tôi chưa từng thấy trăng mọc lên ở sa mạc này. -Ngày trăng sáng là sao? -Người ta nói khi mặt trăng xuất hiện, sa mạc Hồi Đằng sẽ bừng sáng. Truyền thuyết còn kể nếu cả ba mặt trăng cùng xuất hiện, sa mạc sẽ biến thành băng tuyết (*). Tôi không tin truyền thuyết, nhưng cái đầu tiên thì tin vì nó từng xảy ra rồi. Nhưng từ ngày Kim Ngân hỗn loạn, người ta chẳng thấy cảnh ấy nữa. -Vì sao? -Mây quá nhiều. Với cả gió cứ thổi khói súng khói đạn về sa mạc, thành ra không bao giờ thấy trăng ở Hồi Đằng. Vô Phong nghiêng đầu ngó lên trời. Hắn chẳng thấy gì ngoài một màu đen thui, bởi lẽ mây đã che khuất bầu trời, không chừa tí khe hở nào cho ánh sáng lọt qua. Tên tóc đỏ háo hức muốn chứng kiến kỳ cảnh trên sa mạc, nhưng trong không gian tối thùi lùi này đi lại còn khó chứ chưa đợi nhìn hay ngắm. Và nếu mây cứ tiếp tục vần vũ như thế, hắn tin rằng sớm mai sẽ chẳng thể thấy ánh bình minh. Hiện tại nặng nề, tương lai mờ mịt, cảm giác khó chịu lan tràn khắp cơ thể Vô Phong. Nếu chẳng phải nồng độ ưa phiêu lưu khoái mạo hiểm trong máu ở mức cao, hắn đã xin công chúa quay lại Thần Sấm từ lâu. Chạy thêm một quãng khoảng hai cây số, xe thiết giáp giảm tốc độ rồi dừng lại. Nó đã đến nơi cần phải đến. Nhóm công chúa bèn lục tục xuống xe. Vừa mở cửa, làn hơi lạnh giá như trăm ngàn bó roi quất lên người họ. Vô Phong khựng lại, toàn thân rùng mình trước màn chào hỏi quá đỗi nồng nhiệt của sa mạc Hồi Đằng. Dù đã mặc áo ấm nhưng hắn không dè thời tiết khắc nghiệt đến thế. Gã Mai Hoa im thin thít từ đầu tới giờ bỗng thở ra một hơi khoan khoái: -Tới Hồi Đằng rồi, dễ chịu quá! Nhóm công chúa vừa cố làm quen với khí hậu, vừa kiểm tra đồ đạc tư trang. Xong xuôi đâu đấy, họ chính thức rời khỏi xe thiết giáp. Triết Xa nhìn họ và thở dài: -Tôi chỉ đi được đến đây thôi, mong mọi người thông cảm. Đáng lý Lục Châu sẽ đáp lời, nhưng vì tính bí mật của chuyến đi, nàng không được lên tiếng. Vô Phong bèn nói hộ công chúa: -Cảm ơn. Chúc anh may mắn. -Này anh bạn, nếu thấy ngày trăng sáng ở Hồi Đằng, hãy chụp một kiểu ảnh nhé! – Triết Xa nói với Vô Phong – Tôi rất muốn coi. Nếu quay lại doanh trại 28, cứ hỏi Triết Xa, lái xe lữ đoàn 67, mọi người đều biết tôi. À, dĩ nhiên là trong trường hợp tôi còn sống. Có khi một lát nữa, tôi tan xác cũng nên! À quên, có thể cho tôi biết tên cậu chứ? -Cứ gọi tôi là “tóc đỏ”. – Vô Phong trả lời. -Nhớ đấy, tóc đỏ. – Triết Xa cười – Tạm biệt. Vạn Thế phù hộ các vị, chúc may mắn! Nói rồi Triết Xa đóng cửa xe, rồ ga, quay lại con đường cũ để trở về Vùng An Toàn 28. Vô Phong nghe loáng thoáng anh ta mở bài hát “Tôi đang đi tới cái chết”. Nghĩ tới đây, hắn chợt nhận ra mình chẳng nhớ khuôn mặt anh chàng tài xế nọ. Có lẽ do mặt hắn ám khói đen quá nhiều, do những lo âu… – Vô Phong thầm nhủ. Hắn tự hứa sẽ quay lại Vùng An Toàn 28 tìm Triết Xa ngay sau khi xong việc. Nhưng trước hết, hắn phải tự lo thân mình trong nhiệm vụ đầy nguy hiểm sắp tới. Nhóm công chúa họp bàn thêm lần nữa trước khi khởi hành. Mai Hoa khởi động một máy chiếu ba chiều nhỏ ngang chiếc bút, tấm bản đồ sa mạc màu xanh dương xuất hiện và lơ lửng giữa không trung. Trên bản đồ có bốn chấm sáng đang tụ lại một chỗ ở phần rìa sa mạc, chính là bốn người bọn họ. Từ đây, họ sẽ đi xuôi theo hướng nam, thẳng hướng đến ngọn Dương Hoa Tụ. Trong đêm nay, họ cần đi càng xa càng tốt vì sáng mai là thời gian mà lũ phiến quân trộm cướp đi kiếm ăn. Mai Hoa nói: -Tôi đi trước dẫn đường. -Tôi theo sau. – Công chúa tiếp lời – Vô Phong đi cùng tôi. Còn anh bọc hậu nhé, Chiến Tử? Chiến Tử gật đầu đồng ý, nhưng Vô Phong lắc đầu: -Để tôi bọc hậu, thưa công chúa. Cô đi cùng Chiến Tử tốt hơn. Từ hồi đầu, Vô Phong luôn cố gắng ở gần công chúa mọi lúc mọi nơi, nay hắn lại muốn tách ra, rõ ràng là sự lạ. Ngay cả Lục Châu cũng thấy điều này. Tuy nhiên nàng không để tâm quá lâu, chỉ gật đầu đồng ý: -Vậy cũng được. Bàn thảo xong, bốn người lập tức khởi hành. Họ đeo kính mắt nhìn đêm để thấy đường, đồng thời tránh gió bụi. Qua cặp kính, Vô Phong thấy rõ một vùng sa mạc trải dài hút tầm mắt. Bề mặt sa mạc lố nhố những đụn cát cao thấp, xen vào giữa là những đồi cát lớn, những triền cát cùng mặt dốc phẳng lì như được cắt bằng lưỡi dao. Bao giờ mới thoát khỏi vùng đất này? – Vô Phong không biết, nhưng mặt cát lún dưới chân cho biết đây sẽ là cuộc hành trình tốn sức nhất mà hắn từng trải qua. Tuy vậy, nhóm công chúa không băng qua sa mạc trong đơn độc. Lục Châu mới đi vài bước, chợt nghe thấy bộ đàm của mình vang giọng nói nam giới: -Chào công chúa Lục Châu, chúng tôi là tổ Ưng Xám vừa dẫn đường cho các vị. Hãy giơ tay lên, chúng tôi cần xác định lại vị trí của cô. Công chúa ngước lên trời và thấy một chấm đỏ mờ nhấp nháy giữa màn đêm. Đèn hiệu phi thuyền! – Nàng nghĩ, đoạn giơ cánh tay làm dấu hiệu. Tổ Ưng Xám trả lời: -Chúng tôi thấy cô rồi. Xin tự giới thiệu, chúng tôi là tổ Ưng Xám của doanh trại 28. Theo lệnh phó thống lĩnh Đổ Yên, từ bây giờ, chúng tôi sẽ theo các vị trong suốt cuộc hành trình. Tôi là A1. Giọng của A1 vừa dứt, một giọng khác tiếp tục, lần này là giọng nữ giới: -Còn tôi là A2. Chúng tôi sẽ cảnh báo đường đi, hỗ trợ chiến đấu hoặc cung cấp nhu yếu phẩm khi cần. Tuy nhiên, sẽ có lúc chúng tôi phải trở về để tiếp nhiên liệu. Mong các vị hiểu. Hy vọng chúng ta hợp tác tốt. Lục Châu gật đầu: -Cảm ơn mọi người. Vạn Thế phù hộ cho chúng ta. -Cảm ơn, Vạn Thế phù hộ cho cô, công chúa. À… cho bạn đồng hành của cô nữa, xin lỗi, thực tình tôi hơi bối rối! Nhưng làm việc với cô đúng là vinh hạnh lớn cho tôi! – A2 trả lời. -Chúng ta đang làm việc! – A1 lên tiếng, giọng điệu bức xúc – Làm đúng nhiệm vụ của cô đi. Tổ Ưng Xám ngắt kết nối. Công chúa không bình luận gì thêm trước việc cô nàng A2 hâm mộ mình thái quá. Trong mắt nàng giờ chỉ có ngọn núi Dương Hoa Tụ. Theo lệnh nàng, cả nhóm xuất phát, bốn con người dấn thân vào bóng tối và di chuyển trên biển cát mênh mông. Dù chẳng biết những gì đang đón lõng ở phía trước, nhưng họ vẫn tiến bước. Mai Hoa đi đầu dẫn đường, tiếp theo là công chúa cùng Chiến Tử, còn Vô Phong đi sau cùng. Ngoài việc cảnh giới tuyến sau, tên tóc đỏ phải làm nhiệm vụ mà đại thánh sứ Tây Minh giao phó. Hắn chăm chú theo dõi Chiến Tử, bàn tay hết đặt lên thân súng lại chuyển sang cán kiếm Bộc Phá. Hắn đang suy nghĩ, đang phân vân. Nếu phải giết Chiến Tử, hắn nên chọn vũ khí nào? Vô Phong ngó đồng hồ đeo tay. Mới hai giờ sáng và còn lâu nữa mới đến bình minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]