Hôm nay Thiệu Nhu không cần ai gọi đã tự dậy, nhóc thay chiếc váy nhỏ, còn đặc biệt dùng chiếc kẹp tóc anh đào.
Bà nội chải đầu cho nhóc, "Nhu Nhu của chúng ta thật là xinh. Chiếc kẹp tóc này là ai tặng cháu vậy? Dì Lưu hả? Hay là anh cháu?"
"Anh Nhiên Nhiên tặng ạ." Thiệu Nhu giòn giã đáp.
"Anh Nhiên Nhiên là ai?" Bà nội hỏi.
"Anh Nhiên Nhiên..." Thiệu Nhu hoang mang, bé vẫn còn nhỏ, chưa thể giải thích được vấn đề sâu xa này, "Hôm nay anh Nhiên Nhiên muốn đến vườn bách thú xem gấu trúc cùng với cháu và dì Lưu." Lại bổ sung thêm, "Anh Nhiên Nhiên trông rất đẹp ạ!"
Bà nội nghĩ nghĩ, có lẽ là bạn bè thân thích bên nhà Lưu Vân Chi, cũng không để ý nữa.
Thiệu Thành đưa mẹ và em gáii ến cổng vườn bách thú, thấy Lục Phỉ Nhiên mặc một chiếc áo phông hình gấu trúc, như quay về đêm thanh xuân hồi cậu còn học cấp ba, xán lạn rực rỡ mà vẫy tay với bọn họ. Thiệu Thành bị cậu chọc trúng vết thương lòng.
Thiệu Nhu lạch bạch chạy nhào qua như chim non về tổ, vì quá thấp nên cô bé chỉ ôm được chân Lục Phỉ Nhiên, nhảy nhót quanh cậu: "Anh Nhiên Nhiên!"
Hai người đều mặc đồ gấu trúc, những người xung quanh không biết còn tưởng là ông bố trẻ dắt con gái đi chơi.
Thiệu Thành không nén được xúc động, cả hai đời Thiệu Nhu đều thích Lục Phỉ Nhiên từ cái nhìn đầu tiên.
"Mẹ, con đi trước đây. Khi nào hai người chơi xong thì gọi điện cho con nhé." Thiệu Thành nói.
Lưu Vân Chi lơ đễnh phẩy phẩy tay, "Được rồi, mẹ gửi tin nhắn cho con sau. Đi đi, đi đường cẩn thận chút."
Thiệu Thành gật đầu, vô thức dừng chân trong chốc lát, lưu luyến nhìn Lục Phỉ Nhiên một cái mới rời đi.
Mặc dù lúc Lục Phỉ Nhiên gặp Thiệu Thành, hai người gần như không nói câu nào, nhưng giày vò nhau nhiều lần như thế Lưu Vân Chi có lơ đãng hơn nữa cũng vẫn nhận ra sự mờ ám giữa hai người.
"Tiểu Lục à, dì thấy... Có phải cháu với Thiệu Thành trước kia đã quen nhau rồi không?" Lưu Vân Chi thăm dò, cảm thấy với bầu không khí kì quặc giữa hai người này, cậu chưa chắc sẽ nói cho bà biết.
Kết quả Lục Phỉ Nhiên giật mình, đắn đo chốc lát rồi vẫn thừa nhận, "Phải ạ."
Giờ lại đến phiên bà Lưu kinh ngạc, nên nói là đứa bé này thật thà hay ngốc nghếch đây? Bà hỏi tiếp: "Có phải là có quan hệ đặc biệt không? Dì đang nói phương diện tình yêu."
Lục Phỉ Nhiên hổ thẹn day dứt, "Cháu xin lỗi..."
Lưu Vân Chi bật cười. "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Dì còn chưa nói gì đâu." Bà nghĩ một lát, vẫn thấy không thể tin nổi, "Có phải hồi trước thằng khốn Thiệu Thành kia ức hiếp cháu không? Nó bội tình bạc nghĩa phải không?"
Lục Phỉ Nhiên chán nản lắc đầu, "Cháu cũng không biết..." Rồi lại biện giải thay Thiệu Thành,"Phần lớn không liên quan đến anh ấy đâu. Là cháu đơn phương, anh ấy không chấp nhận."
Lưu Vân Chi kinh sợ, "Dì thật không thể hiểu nổi chuyện của người trẻ tuổi tụi cháu... Trước đây dì còn vì sao mỗi lần về, nó đều ôm Nhu Nhu hỏi hôm nay cùng đại ca ca làm gì, dì còn tưởng là quan tâm Nhu Nhu chứ."
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt, cậu chủ động khai báo, "Lần đầu tiên cháu gặp dì thực ra là cháu đến tìm Thiệu Thành. Nhưng mà dì thật tốt bụng, Nhu Nhu cũng rất đáng yêu!"
Lưu Vân Chi thấy dáng vẻ cậu chủ động giải thích quả là rất đáng yêu, thằng bé ngoan biết bao, chỉ là suy nghĩ không được thông thoáng, một tấm chân tình dốc vào Thiệu Thành.
Lục Phỉ Nhiên lại đỏ mặt nói: "Dì à, dì đừng nói với Thiệu Thành. Trước đây cháu đã từng thích anh ấy."
Lưu Vân Chi đồng ý: "Được, dì không nói với nó đâu. Cháu yên tâm."
Lúc về Lưu Vân Chi hỏi Thiệu Thành: "Con với Tiểu Lục là có chuyện gì?"
Thiệu Thành dời mắt: "Tiểu Lục cái gì, con không hiểu mẹ đang nói gì."
Lưu Vân Chi cười lạnh: "Mày cho là mẹ mù chắc? Ánh mắt và cảm giác mày nhìn Tiểu Lục rất bất thường. Bây giờ tự nói hay là muốn mẹ tra hỏi."
Thiệu Thành trầm mặc, "...Rõ ràng vậy sao?"
Lưu Vân Chi: "Rất rõ ràng."
Thiệu Thành càng im lặng, anh không biết mẹ mình đã biết đến đâu rồi, lại lo lắng mẹ tưởng Lục Phỉ Nhiên tiếp cận bà là có mục đích khác sau đó coi cậu như kẻ xấu, bèn cân nhắc rồi nói: "Cậu ấy rất tốt, tuyệt đối không phải kẻ bụng dạ khó lường, ông cậu ấy cũng rất thích nghe kịch, hứng thú trên phương diện này cũng không phải là giả, không phải con cố ý lấy lòng mẹ đâu. Con với cậu ấy, là do con chủ động, không liên quan đến cậu ấy. Mẹ đừng hiểu nhầm."
Bà Lưu nghe đến ngơ ngác luôn.
Nói xong, Thiệu Thành lại xin mẹ, "Những chuyện này mẹ nghe là được rồi, đừng nói với Lục Phỉ Nhiên. Con sẽ không làm gì cậu ấy đâu."
Cậu ta chỉ hy vọng mày sẽ "làm gì" cậu ta thôi.
Bà Lưu không còn gì để nói, hoàn toàn không hiểu nổi hai người này tính bày trò gì.
Điên rồi à?... Thanh niên hiện giờ yêu đương sao mà vất vả vậy?
Năm đó, vợ của Đại Soái sinh một ổ mèo con, ba con mèo nhỏ mau chóng được Lục Phỉ Nhiên, Viên Sở Sở và Tạ Khôn chia nhau. Cứ có thời gian rảnh, Lục Phỉ Nhiên lại mang Thiếu Soái nhà cậu đến nhà bạn gặp anh chị em của nó.
Lục Phỉ Nhiên thương lượng với hai bạn trong nhóm chat, "Tớ thấy có thể đưa bọn nó đi triệt sản được rồi."
Viên Sở Sở nói: "Gần đây tớ không rảnh, lúc nào rảnh tớ đưa Mỹ Mỹ đi."
Lục Phỉ Nhiên bèn tìm Tạ Khôn: "Đi cùng không? Cùng đi thiến đi, sớm muộn gì chả phải roẹt, vừa hay anh em chúng nó có thể an ủi lẫn nhau. Không thì dù hai chúng ta, ai đưa đi trước thì đến lúc về chúng nó gặp lại anh em, bản thân đã là thái giám, thế thì quá vô miêu đạo (nói lái của vô nhân đạo) rồi, nó sẽ rất đau khổ đó."
Tạ Khôn đồng ý đi cùng.
Chỉ là cậu lưỡng lự có nên nói với lão Cố hay không.
Lão Cố từ khi biết con mèo này là Lục Phỉ Nhiên đưa liền bới lông tìm vết mèo nhà cậu, trước đây còn rất nhiệt tình đưa thức ăn, đồ chơi cho nó nữa.
Hôm đó bọn họ cãi nhau cũng là do cậu nhắc đến Lục Phỉ Nhiên, cũng không nói gì đặc biệt cả, chỉ có một câu, "A, rượu này, hồi tốt nghiệp cấp ba Lục Phỉ Nhiên uống, mới nửa chén đã say bét nhè, ha ha ha."
Lão Cố đột nhiên trở mặt: "Cả ngày Lục Phỉ Nhiên, Lục Phỉ Nhiên, em thích cậu ta đến vậy hả? Anh chịu hết nổi rồi, anh biết thời gian không thể chảy ngược, không thì anh nhất định quay về quá khứ, thế thì không đến lượt cậu ta cứu em, em cũng sẽ không mãi nhớ nhớ thương thương cậu ta như vậy!"
Tạ Khôn ngẩn người, "Không phải... anh nghĩ nhiều rồi. Em đâu có?"
"Tại sao không có. Bất kể lúc em ở cùng cậu ta hay là lúc nhắc đến cậu ta, tự em không phát hiện vẻ mặt mình thả lỏng nhẹ nhõm bao nhiêu sao.... Anh biết lúc chúng ta bắt đầu em không tình nguyện lắm. Anh còn tưởng mình làm bao nhiêu chuyện như thế là có thể khiến anh trở thành người có vị trí quan trọng nhất trong lòng em chứ! Thôi, tốt nhất là chúng ta tách ra, bình tĩnh lại đi!" Dường như hoàn toàn tức giận, cả tiền cũng chưa trả đã trực tiếp bỏ đi.
Tạ Khôn ngồi một lát, vẫn chọn tìm Lục Phỉ Nhiên giúp đỡ. Cậu lầm lì hướng nội, bạn bè có thể không nói hai lời trực tiếp móc tiền cho cậu chỉ có mình Lục Phỉ Nhiên mà thôi.
Sau đó, Lục Phỉ Nhiên vừa đi không lâu, lão Cố lại quay lại, "Xin lỗi, anh quên em không mang tiền. Anh đưa em về."
Trên đường đi hai người không ai nói gì. Tạ Khôn có thể đọc ngược cả quyển sách pháp luật trôi chảy, song lại không nói nổi nửa câu yêu đương vụng về, "Anh đừng giận nữa, em không cố ý. Sau này em sẽ không nhắc đến Lục Phỉ Nhiên trước mặt anh nữa."
Sắc mặt lão Cố càng đen, bị cậu chọc đến tức cả ngực, "Ý em là muốn để trong lòng phải không?"
"Vậy anh muốn em làm thế nào? Lẽ nào em phải tuyệt giao với Lục Phỉ Nhiên sao? Chuyện này thì không thể được, cậu ấy là bạn thân của em." Về điểm này thì Tạ Khôn cũng rất kiên quyết.
"Em nói như vậy là muốn chia tay tôi phải không?" Lão Cố dừng xe bên lề đường, quay đầu nhìn cậu, "Em đừng hòng."
Tạ Khôn thở dài, khó hiểu nhìn y: "Em quả thực không hiểu chuyện này thì có gì đáng tức giận. Anh nói lúc em nhắc đến Lục Phỉ Nhiên rất nhẹ nhõm thoải mái, chuyện này thì có gì đâu chứ? Chỉ khi nghĩ đến anh, em mới lòng dạ rối bời, như lúc này đây, tâm trí em loạn cào cào. Anh nói những lời ác độc với em như vậy thật quá đáng, em rất khó chịu, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
Không biết vì sao, sau khi nói vậy lão Cố lại không tức giận nữa, ngay hôm sau liền tặng một đống quà xin lỗi. Chỉ là vẫn không muốn thấy mèo nhà cậu, Tạ Khôn trông ánh mắt y nhìn mèo, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể mang đi tặng người khác vậy.
Cậu nghĩ, không nói với lão Cố nữa thì hơn. Nếu lão Cố hỏi cậu sẽ nói, không hỏi thì không cần nói nữa, vậy cũng không phải lỗi của cậu, đúng không.
Sáng thứ bảy, Tạ Khôn mang mèo nhà mình cùng Lục Phỉ Nhiên đi triệt sản.
Lục Phỉ Nhiên không quen thuộc thành phố A lắm, bệnh viện thú y này là Phương Úy Nhiên giới thiệu, nhà anh ta cũng nuôi ba chó một mèo.
Vừa hay con Husky nhà Phương Úy Nhiên cũng bị bệnh nhẹ, anh ta dắt chó đi kiểm tra, liền gặp Lục Phỉ Nhiên: "Lục Phỉ Nhiên?"
"Hả? Giám đốc Phương." Lục Phỉ Nhiên chào hỏi.
Phương Úy Nhiên thấy khá trùng hợp, "Lần trước cậu vừa nói xong mà đã mang mèo đến rồi, nhanh thế."
"Làm sớm xong sớm mà." Lục Phỉ Nhiên đáp.
Phương Úy Nhiên đang nói, cậu trai bên cạnh vốn quay lưng về phía Lục Phỉ Nhiên lại quay ra.
Y vừa nhìn thấy mặt cậu đã không dời mắt đi được, trong lòng vô cũng kinh ngạc, cảm thấy như mùa xuân lại đến rồi... Lại là kiểu y thích!
"Đây là bạn cậu à?" Phương Úy Nhiên kiềm chế bản thân, cố gắng thể hiện ra vẻ tinh anh lạnh lùng, mỹ nhân này không hề giống Lục Phỉ Nhiên, hệt như một đóa hoa cao lãnh.
"Phải ạ." Lục Phỉ Nhiên đáp, giới thiệu cho Tạ Khôn, "Đây là giám đốc Phương của công ty tớ."
Do quan hệ với Lục Phỉ Nhiên nên Tạ Không vẫn lễ phép bắt tay đối phương, "Chào chú, cháu là Tạ Khôn."
Hết chương 39
Kết lão Cố vì bình dấm của lão, con đường truy thê của Nhiêu tổng còn dài dài:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]