Lục Phỉ Nhiên đứng trên bục giảng, miệng hơi khô, bị mấy gương mặt non nớt phía dưới nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi có đôi phần căng thẳng, "Mấy em có muốn hỏi gì không? Có thể nói với anh."
Rất nhiều người giơ tay, Lục Phỉ Nhiên chọn một cô bé.
Nữ sinh hỏi: "Học trưởng, anh có bạn gái chưa?"
Lục Phỉ Nhiên: "Anh đang nói vấn đề học tập. Vấn đề cá nhân miễn trả lời."
Học sinh bên cạnh nói với cô bé đó: "Cậu bị đần hả? Học trưởng đeo cả nhẫn cưới rồi, cậu lại hỏi anh ấy có bạn gái chưa!"
"Nhẫn cưới?" Như một giọt nước lọt vào chảo dầu sôi, bọn nhỏ hưng phấn xôn xao lên, thi nhau rướn cổ nhìn tay Lục Phỉ Nhiên, "Học trưởng kết hôn rồi? Không phải anh mới năm tư sao? Tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn ạ? Yêu người cùng trường hả anh?"
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Cô Vu không thể tiếp tục ngồi nhìn mọi chuyện biến thành nát bét, đứng lên vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng.
"Được rồi, đây là chuyện riêng của học trưởng các em. Cậu ấy không muốn trả lời, mấy em cũng nên thông cảm, người ta ngại đó. Nhưng chắc các em cũng thấy, học trưởng của các em chính vì học hành chăm chỉ, hiện tại mới dễ dàng tìm được việc, tìm được người yêu. Không thi đỗ đại học, không có người yêu. Các em chỉ còn mấy tháng căng thẳng nữa thôi, vào đại học sẽ thấy người yêu thôi."
Phía dưới truyền tới âm thanh xì xào khe khẽ, cũng có người vỗ tay, "Nói rất đúng, nói rất đúng."
Lục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ rồi tiếp, "Kì thật, đối tượng kết hôn của anh là người anh yêu hồi cấp ba."
Bọn học đệ học muội: "..."
Bỗng chốc dấy lên một tràng pháo tay.
Cậu tiếp tục nói: "Nhưng lúc học cấp ba bọn anh không ở bên nhau, khi đó còn nhỏ, nói yêu nói thích thật không chín chắn. Anh nỗ lực học tập, dốc sức làm việc đều là vì người đó. Thật ra chưa kết hôn, chỉ mới đính hôn thôi." Tuy cậu hiện tại cũng không trưởng thành hơn bao nhiêu. Hiện tại ngẫm lại, cậu vì Thiệu Thành đã phấn đấu nhiều năm như vậy, đột nhiên mất đi mục tiêu, thật sự rất mờ mịt.
Bọn nhỏ vỗ tay, "Chúc mừng! Chúc mừng!"
Lục Phỉ Nhiên: "Cám ơn."
Lúc Lục Phỉ Nhiên về, cô chủ nhiệm đưa tiễn cậu, hỏi: "Có phải đó là người khiến em khóc bù lu bù loa ở lễ tốt nghiệp không?"
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt, "Vâng."
Chủ nhiệm cảm khái, "Cũng thật không dễ dàng gì."
Buổi diễn thuyết không chính quy kết thúc. Trên đường về nhà, dù sao thời gian dư dả, tản bộ một chút cũng được. Cậu nhìn phố xá cửa hàng quen thuộc, trỗi dậy cảm giác cảnh còn người mất.
Buổi trưa khi ghé quán mì bên cạnh trường gọi một tô mì thịt bò, ông chủ nhìn cậu một cái, "Vẫn không ăn rau thơm đúng không?"
Lục Phỉ Nhiên ngẩn người, "Còn nhớ cháu ạ?"
Ông chủ gật đầu, "Nhớ chứ, lâu rồi cậu không tới đây."
Lục Phỉ Nhiên bỏ thêm cay, ăn xong, cả người đều nóng lên. Đẩy cửa ra, gió lạnh chui từ cổ chui vào khiến cậu kéo chặt khăn quàng.
Lục Phỉ Nhiên đang muốn cất bước, chợt dừng lại, nhìn xung quanh. Ảo giác ư? Sao cậu lại cứ cảm thấy có người theo dõi mình? Hay bởi vì chuyện Thiệu Thành chụp lén làm cậu thần hồn nát thần tính?
Chui vào con hẻm.
Nơi này là địa bàn của Lục Phỉ Nhiên, cậu không tin ai có thể qua mặt mình.
Thế là bình tĩnh bước tiếp, đi tới đi lui, lại tiếp tục đi, dựng tai nghe động tĩnh sau lưng.
Lúc này có thể chắc chẳn, quả nhiên có người đi theo cậu.
Cậu bước nhanh hơn, rẽ vào một khúc cua, lại lập tức rẽ sang một ngã khác.
Người phía sau bị loạn nhịp, bước chân rối cả lên, ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa mới rẽ thình lình đâm sầm vào Lục Phỉ Nhiên đang khoanh tay đứng chờ.
Đối phương lạnh lùng nhìn anh, "Thiệu Thành, anh lại theo dõi tôi!"
Thiệu Thành ngượng ngùng, "Anh lo cho em mà Phỉ Nhiên."
"Lo lắng cho tôi cũng không nhất thiết phải theo dõi tôi. Tôi nói rồi việc này cực kì đáng sợ, anh vẫn cố tình làm vậy."
Thiệu Thành vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa. Anh chỉ muốn nhìn em từ xa."
Hai người im lặng đối mặt.
Lục Phỉ Nhiên: "Còn có chuyện gì à? Không có tôi đi đây."
Thiệu Thành tiến lên một bước, nắm tay cậu, "Trở về đi, Phỉ Nhiên, anh nhớ em."
Cậu muốn hất tay anh ra nhưng không giãy khỏi, "Anh làm gì vậy? Buông tay, biến thái! Anh giở trò lưu manh à?"
Ánh mắt Thiệu Thành vô cùng nghiêm túc, "Sau hôm đó, anh đã nghĩ kĩ lời em nói. Em nói hai người không phải một. Rốt cuộc phải định nghĩa một con người sao cho đúng? Theo cách em nói, quan trọng chính là kí ức, kinh nghiệm trải qua. Anh cảm thấy không đúng, phải là tính cách, thói quen cùng hành vi tiềm thức. Lúc nói chuyện với Trì Duật, không phải em cũng là trực tiếp nói "không" sao? Giống y như đúc cách em nói "không" với anh. Khẩu vị của em, động tác của em, thói quen ngủ của em đều không thay đổi, sao lại không phải một người?"
Hình như cũng đúng. Lục Phỉ Nhiên ngây ngốc tại chỗ, sau đó phục hồi tinh thần, lại nghĩ: Cứ như vậy bị dăm ba câu dỗ trở về, cậu không phải là con lừa bị Thiệu Thành treo củ cà rốt trước mặt, Thiệu Thành muốn cậu chạy đi đâu cậu liền chạy ư? Không được, không thể hời như vậy được! Cho tới nay cậu vẫn chả vui vẻ gì.
----Truyện chỉ được post trên danmei256.wordpress.com-----
"Ngụy biện!" Lục Phỉ Nhiên ngạnh cổ nói, "Hành vi gì đó do gien tuần hoàn mà sinh ra. Cho dù chúng tôi có một bộ gien giống nhau, có thể coi là gien song sinh, nhưng đã trải qua chuyện khác nhau, cũng trở thành hai người khác nhau."
Thiệu Thành trả lời: "Này không thể dùng song bào thai hoặc là ví dụ của con người. Cái này phải là trùng sinh làm lại cuộc đời."
Lục Phỉ Nhiên cãi không lại, trong lòng khó chịu, "Nếu anh sớm nói với tôi một chút, tôi đã không thích anh rồi."
Thiệu Thành thở dài, "Trước kia anh không hi vọng em thích anh, cho nên không cần nói cho em biết; sau lại sợ mọi chuyện thành ra như bây giờ, càng không dám nói ra. Anh sợ nhất em vì biết anh đã từng làm nhiều chuyện xấu với "em" mà ghét bỏ anh."
"Đúng là rất đáng sợ nhưng tôi không tự mình trải qua, chỉ là nghe nói, tôi nguyện ý tin tưởng con người anh mà tôi nhìn thấy. Trong mắt tôi anh là Thiệu Thành tràn ngập tinh thần chính nghĩa. Ai, nếu ngày đó tôi không nhìn thấy anh ngăn cản Tạ Khôn, không đoán được Diệp Chí Khánh là anh xử lí thì tốt rồi."
Thiệu Thành thừa nhận: "Thật sự là anh sai, là anh phân em vào cái lớp ấy, cho nên cũng phải do anh sửa sai."
Hai người lại không có gì để nói nữa, anh hỏi tiếp: "Anh vội vàng đến đây, đêm nay không về kịp rồi, anh có thể ở nhà em không?"
"Không được. Chúng ta còn đang chiến tranh lạnh đó."
Cậu không hiểu nổi Thiệu thành, bọn họ cãi nhau còn dám hỏi như vậy, chắc chắn không được rồi. Anh cũng quá thiếu nghiêm túc đi.
Thiệu Thành vốn dĩ chỉ muốn thử xem Lục Phỉ Nhiên có nhả ra không. "Thôi được, anh ở khách sạn Minh Châu, phòng 307, nếu có chuyện đến tìm anh nhé? Chắc em chưa kéo số anh vào danh sách đen chứ? Gọi cho anh cũng không sao."
Lục Phỉ Nhiên ghét bỏ xua tay, "Đi đi, đi đi. Tôi sẽ không đến tìm anh. Anh ở một đêm thì về đi, định vứt công ty luôn đấy à?"
Thiệu Thành không nhịn được, ôm lấy cậu, thừa cơ Lục Phỉ Nhiên không kịp phản ứng hôn một cái, "Vợ cũng chạy rồi, còn công ty cái gì?"
Lục Phỉ Nhiên xù lông, "Ai vợ anh? Đừng nói tôi là vợ anh, tôi là vị hôn phu của anh mới đúng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]