*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tôi
Beta: Bạn
Thiệu Thành thoáng chốc dâng lên xúc cảm: "Mẹ, con đã về, mẹ không ở nhà sao? Ra ngoài à?"
Lưu Vân Chi trầm mặc: "Ừm, đang ở ngoài. Phải rồi, hôm nay ba mày gọi điện cho mẹ tìm mày, hình như rất cấp bách. Nhưng mẹ cảm thấy không có chuyện gì tốt đẹp hết, mày nên cẩn thận một chút."
Thiệu Thành suy nghĩ một lát, trả lời: "Đại khái là bởi vì chuyện Trần Xu. Trần Xu mấy ngày trước đã sinh. Đứa nhỏ đó... bộ dáng không dễ nhìn lắm"
Qua nhiều năm như vậy, Lưu Vân Chi đối với chuyện của đôi cẩu nam nữ kia cũng không còn nghiến răng nghiến lợi như trước. Tuy rằng nghe nói chồng trước sống không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi lấy cái đứa nhỏ ra cười trên sự đau khổ của người khác, càng nhiều hơn là cảm giác thương xót: "Vậy à?... Ai, cũng thật đáng thương."
Thiệu Thành hỏi: "Ba con còn nói gì không?"
"Nói tha thứ cho sai lầm của mày, cho phép mày về công ty." Lưu Vân Chi nói đến bản thân cũng nở nụ cười "Ông ta lúc cần thì gọi, không cần thì đuổi!"
Thiệu Thành cũng cười.
Hai mẹ con nói một lúc lâu mới kết thúc. Lưu Vân Chi cúp máy, lúc này cảm thấy ngượng ngùng vì chính mình đã quá đa nghi. Nhưng tiền cũng đã quyên, chẳng lẽ cứ thế mà về? Cuối cùng bà quyết định đi thưởng thức sơn thủy hữu tình cùng mỹ thực, coi như lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-non-hau-da/111217/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.