Chương trước
Chương sau
Không khí trong phòng vì một câu nói của Thiên Yết mà trở nên vô cùng vi diệu. Nhân Mã và Thiên Bình hai mặt nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ. Thiên Bình kéo kéo khóe miệng, cứng nhắc nở một nụ cười có thể miễn cưỡng được gọi là thân thiện.

- “Chào cháu.”

Nhân Mã không biết bản thân nên làm ra cái phản ứng gì, cả người đều căng thẳng đứng nghiêm như binh lính. Thấy Thiên Bình mở miệng chào trước, cô ngay lập tức đáp lại bằng một động tác chào tiêu chuẩn của quân đội.

- “Chào nguyên soái.”

Thiên Yết run rẩy khóe miệng nhìn hai người làm trò nhưng không giám bật cười. Nhân Mã thật sự không biết biểu hiện lúc này của cô trông ngốc nghếch đến nhường nào. Nhìn đáng yêu chết đi được.

Để nắm tay che đi khóe miệng còn đang nhếch cao, Thiên Yết hắng giọng một cái, khôi phục vẻ mặt vạn năm không đổi của mình.

- “Nhân Mã, đây không phải là trong quân đội. Bây giờ ông ấy là bố tôi, cậu gọi bằng chú là được rồi.”

Lúc này đây Thiên Bình là thật sự kinh ngạc. Thiên Yết có bạn, ông cũng không được gặp qua bao nhiêu người. Bình thường ngẫu nhiên gặp mặt, Thiên Yết cũng sẽ không chủ động giới thiệu người ta với ông. Những người đã gặp qua ông cũng đều gọi ông là Nguyên soái. Ngay cả Cự Giải đã quen biết Thiên Yết từ nhỏ cũng chưa bao giờ thấy Thiên Yết bảo cô gọi ông bằng chú. Như vậy có nghĩa, Nhân Mã chính là người đầu tiên mà Thiên Yết giới thiệu với ông dưới danh nghĩa là bạn của mình. Điều này đã thể hiện, Thiên Yết đối với người bạn này coi trọng bao nhiêu.

Thiên Bình lúc này mới hơi ngộ ra, nhìn sang Thiên Yết hỏi.

- “Đây chính là người bạn mà con muốn giúp đỡ.”

Thiên Yết rất bình tĩnh mà gật đầu thừa nhận.

- “Vâng.”

Nghe hai người nói chuyện, Nhân Mã bỗng có chút mờ mịt nhìn sang Thiên Yết.

- “Cậu định giúp tôi cái gì?”

Thiên Yết liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói.

- “Không phải cấp bậc thể chất của cậu chậm chạp không tiến lên được sao. Đợi chúng ta thi xong giải đấu giao lưu sẽ có một kì nghỉ ngắn. Thời gian đó cậu đi theo tôi vào huấn luyện trong quân khu X, xem xem có nâng cao được thể chất của cậu hay không.”

Nhân Mã trong lúc nhất thời không biết mình nên nói cái gì cho phải. Khi trước cô vô duyên vô cớ, ăn nói không lựa lời với Thiên Yết. Khi đó tâm trạng cô không tốt, lại không biết nên xin lỗi Thiên Yết như thế nào cho nên mới trốn tránh. Lại không biết trong khoảng thời gian cô lờ đi đó, Thiên Yết sẽ vì một câu oán giận của cô mà đi tìm ba mình, nghĩ cách đưa cô vào trong quân đội huấn luyện. Lần đầu tiên trong đời, Nhân Mã cảm thấy mình thật đủ khốn nạn. Thiên Yết rõ ràng tốt như vậy, cô tại sao lại lấy lòng tiểu nhân đi đo lòng quân tử chứ.

- “Thiên Yết à, tôi…”

Miệng Nhân Mã mấp máy nhưng lại chỉ có thể ấp úng như bị mắc nghẹn.

Thiên Yết nhìn biểu tình khó xử của cô, chân mày hơi nhíu lại, nghiêng đầu hỏi.



- “Sao thế, kì nghỉ cậu có việc bận à?”

- “Không có.”

Cho dù có thì cũng không quan trọng bằng việc nâng cao cấp bậc thể chất được. Năm học đầu tiên chẳng mấy sẽ kết thúc, nếu cấp bậc thể chất của cô còn không đạt tới B thì sẽ kéo chân sau cả lớp mất.

Nhìn Thiên Yết chỉ nói mấy câu đã quyết định xong kế hoạch kì nghỉ của Nhân Mã, Thiên Bình chỉ biết nhìn rồi câm nín. Thế nhưng ông cũng không nói gì, chuyện của tụi nhỏ thì cứ để tụi nhỏ tự quyết định với nhau, ông chỉ cần hỗ trợ là được.

- “Nếu đã quyết định rồi thì để ba sắp xếp người huấn luyện cho mấy đứa. Nhân Mã à, cấp bậc thể chất muốn tăng thì cũng phải kiên trì, còn phải phụ thuộc cả vào thiên phú nữa. Đừng vì nóng lòng muốn mạnh mà phá hủy căn cốt, hại nhiều hơn lợi là không được.”

Thiên Bình rất chân thành khuyên nhủ. Thực ra với sự quan sát của ông, quả thực Nhân Mã không thích hợp huấn luyện quá nặng. Ông không rõ cấp bậc thể chất của Nhân Mã đang ở mức nào, hẳn là ở cấp ‘C’ đi. Nhìn chân tay Nhân Mã gầy rộc không có một chút cơ bắp nào, ông lo lắng nếu cô tiếp nhận huấn luyện cường độ cao của quân đội có khi nào sẽ không chịu nổi không.

Nhân Mã đương nhiên không biết băn khoăn trong lòng Thiên Bình. Khi nghe nguyên soái đại nhân chân thành khuyên bảo như vậy, Nhân Mã cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp thu.

Thiên Yết và Thiên Bình lại nói chuyện qua lại mấy câu rồi Thiên Bình mới ngắt liên lạc. Mà Nhân Mã lúc này cũng không biết đã thả hồn bay đi đâu mà tận đến lúc Thiên Bình ngắt liên lạc cũng không biết, tầm mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Thiên Yết

Cho tới khi Thiên Yết quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp được cảnh này. Thế nhưng Nhân Mã hoàn toàn không có phản ứng. Mãi cho tới khi Thiên Yết đi tới trước mặt, đem một tay đặt ở trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ hai cái thì Nhân Mã mới tỉnh lại, giơ tay ôm lấy đỉnh đầu, nhíu mày nhìn Thiên Yết.

- “Cậu làm cái gì thế?”

- “Gọi hồn cậu về chứ làm gì? Nghĩ gì mà nhập tâm thế?”

Thiên Yết thu tay lại, hai đầu ngón tay nhét trong túi quần vân vê lấy nhau.

- “Không có gì. Chỉ là đang nghĩ sao trên đời lại có người vừa đẹp trai vừa tốt bụng như cậu chứ.”

Nhân Mã mỉm cười, không chút ngượng ngùng mở miệng khen ngợi Thiên Yết. Thiên Yết bất thình lình được khen, không kịp chuẩn bị hai tai liền bắt đầu đỏ. Tránh đi đôi mắt sáng rực nóng bỏng của Nhân Mã, Thiên Yết ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác.

- “Muộn rồi, cậu mau về phòng nghỉ đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất phát sớm.”

- “A, cậu không nói tôi cũng quên mất. Tôi về phòng đây, cậu ngủ ngon.”

Nhân Mã đứng đậy đi ra khỏi phòng của Thiên Yết. Mà đúng lúc này, phòng ngủ của Song Ngư ở bên cạnh phòng ngủ của Nhân Mã cũng mở ra. Nhân Mã và Song NGư đứng chéo nhau cách một hành lang hai mặt nhìn nhau Nhân Mã khép lại cánh cửa đang mở ở sau lưng, nhìn Song Ngư cười ngượng ngùng.

- “Muộn vậy rồi cậu còn chưa ngủ à?”

Song NGư giơ bình nước đang cầm trong tay lên, nhìn Nhân Mã nói.

- “Mình dậy lấy nước uống. Còn cậu, sao giờ còn chưa ngủ?”



Thật ra là muốn hỏi sao giờ này Nhân Mã lại đi từ phòng Thiên Yết ra. Nhưng Song Ngư ngại hỏi trực tiếp lên uyển chuyển đổi câu hỏi.

- “Mình tìm Thiên Yết có chút chuyện. Giờ xong rồi nên mình cũng về phòng ngủ đây, cậu ngủ ngon.”

Nói xong liền ba bước gộp thành hai, nhanh chóng trở về phòng mình. Cô mới không nói là mình đi tìm Thiên Yết xin lỗi đâu, mất mặt chết đi được."

- --------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người nhóm Nhân Mã đã thức dậy từ sớm tới phòng huấn luyện tập hợp với nhóm người Trương Phong Nghị. Khi nhìn thấy Nhân Mã trên mặt mang theo nụ cười xuất hiện, mọi người ai cũng bất ngờ.

- “Lần này chắc làm hòa thật rồi chứ, không giận dỗi nữa à?”

Nhân Mã cười hì hì ló đầu ra từ phía sau lưng Thiên Yết, đối với câu hỏi của Trương Phong NGhị cũng không giận dỗi như ngày hôm qua. Dù sao thì hôm nay hai người bọn họ cũng làm hòa thật rồi.

Thấy Nhân Mã không tỏ thái độ giống ngày hôm qua, Hoàng Hựu Minh cũng không nhịn được phải nói.

- “Ngay cả tính tình cũng tốt hơn không ít.”

Hai bên cười đùa qua lại mấy câu thì Bạch Dương và Xử Nữ đi tới. Ngay lập tức, từng nhóm người tụ tập tản ra, xếp thành một hàng nghiêm chỉnh. Bạch Dương đối với tính tự giác của bọn họ vẫn luôn rất hài lòng.

- “Huấn luyện dã ngoại lần này của chúng ta sẽ tiến hành tại khu rừng Thiên Mã. Trong bảy ngày tới, chúng ta sẽ ăn, ngủ, nghỉ và huấn luyện tại đó. Tất cả các thiết bị dùng để liên lạc với bên ngoài đều sẽ bị tịch thu. Tất cả các em sẽ được giữ một thiết bị truyền tin khẩn cấp chỉ có thể liên lạc với tôi hoặc huấn luyện viên Xử khi gặp tình huống khẩn cấp.”

Bạch Dương vừa nói vừa ra hiệu cho Xử Nữ đứng ở bên cạnh. Xử Nữ tiến lên, thu lại quang não của tất cả mọi người sau đó đưa cho bọn họ mỗi người một thiết bị hình hộp nho nhỏ cầm tay. Nhân Mã nhìn thứ đồ vật mình đang cầm, nó giống như cái bộ đàm liên lạc ở thế giới của cô vậy, nhưng thứ này nhỏ gọn hơn, có thể cài lên ngực áo.

Đợi Xử Nữ phát thiết bị liên lạc xong quay lại, bên cạnh bọn họ đã xuất hiện một chiếc xe huyền phù cỡ trung mang số hiệu của trường quân sự thủ đô. 15 học viên, hai huấn luyện viên và một bác sĩ bước lên chiếc xe huyền phù, hướng về phía rừng Thiên Mã.

- “Rừng rậm mà sao lại có tên là Thiên Mã nhỉ? Mặc dù cái tên này rất hay nhưng nghe chẳng ăn nhập với khu rừng gì cả?”

Ngồi ở trên xe huyền phù, Nhân Mã nghe tên điểm đến, không khỏi đặt ra thắc mắc của mình.

Nghe được câu hỏi này của cô, tất cả mọi người ngồi ở xung quanh, bao gồm cả Thiên Yết đều nâng mắt mà nhìn chằm chằm cô một cách kì quái. Nhân Mã đối mặt với các loại ánh mắt kì lạ của mọi người, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

- “Sao thế, tôi nói sai cái gì à?”

Trương Phong Nghị ngồi sát bên tay trái của Nhân Mã, nghe câu hỏi của cô mà mắt suýt chút nữa thì trợn ngược lên.

- “Câu này mà cậu cũng hỏi được à. Rốt cuộc cậu có học lịch sử đế quốc trong những năm phổ cập không thế. Ngay cả vì sao khu rừng tên Thiên Mã cũng không biết.”

Nhân Mã bị ăn mắng cũng chỉ biết lúng túng gãi sống mũi. Cô làm sao có thể nói cô chưa từng đọc lịc sử đế quốc cơ chứ. Cô có phải người của thế giới này đâu. Cho dù có đọc thì cô cũng chỉ đọc lịch sử quân sự mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.