Suy đi nghĩ lại, Thang Mộ vẫn đáp ứng đề nghị của nàng ta. Cùng lắm thì đợi khi nàng thoát khỏi thân thể hiện tại thì lại đi tìm Jarrett.
Nhưng duy chỉ có một điểm khiến nàng rất lo lắng, đó chính là -- ở trong ký ức của Jarrett, cái gọi là bạn thân tri kỉ của cha mẹ, cuối cùng cũng vô tình mà vứt bỏ hắn. Mặc dù biết có lẽ mọi chuyện sẽ phải phát triển theo cái chiều hướng này, nàng lại kìm lòng không được muốn tránh né, không muốn để cho hắn gặp phải loại chuyện như vậy. Vì vậy nàng kìm lòng không được hỏi Madeline: "Cô muốn đưa thằng bé đi nơi nào? Sau này hắn phải dựa vào cái gì để sống?"
Madeline cười cười, đột nhiên lấy từ dưới gối ra một phong thơ, rất dễ nhận thấy là đã sớm chuẩn bị kỹ càng: "Để cho thằng bé đi chỗ sư phụ ta."
"Sư phụ cô ở chỗ nào?" Thang Mộ nhận lấy phong thư nàng ta đưa tới. Nàng không hiểu rõ về hoa văn của con dấu sáp niêm phong thư, nhưng hiển nhiên, thường dân chắc sẽ không ai khắc xuống cái này ở trên lá thư.
"Thầy giáo của ta là một Ma Dược sư." Trên gương mặt suy yếu của Madeline hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Anh đã nói Verne có thiên phú ma pháp song lại là đa hệ đúng chứ? Tình huống của ta gần giống như hắn nên không thể trở thành một Ma Pháp Sư, song có thể trở thành một Ma Dược sư. Bởi vì điều chế ma dược không cần ma pháp quá cao thâm, lại cần thiên phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039125/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.