Bởi vì khoảng cách quá xa, xe ngựa đã chạy ở trên đường khoảng hơn một tháng, nhưng bọn họ lại không trực tiếp ngồi Ma Pháp Trận. Tất nhiên phí sử dụng của nó rất cao, nhưng cũng không phải là không trả nổi, chỉ là, một mình Jarrett thì thôi cũng được, vấn đề là người hầu của hắn quá nhiều, vả lại tuổi quá nhỏ. Cho nên, mọi người đành cùng nhau đàng hoàng ngồi xe ngựa lên đường.
Khí hậu dần dần trở lạnh, ngồi thoải mái an ổn trong xe ngựa có lẽ không phát giác ra cái gì, nhưng mà chỉ cần vừa đi ra khỏi nó, liền có thể lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ trong gió thu.
Chỉ cần xuyên qua rừng cây rậm rạp trước mắt thì lộ trình cũng chỉ còn lại có vài trấn nhỏ cuối cùng nên hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Tốp năm tốp ba quây quần bên cạnh đống lửa, vừa xử lý thức ăn, vừa vui vẻ trò chuyện: sau khi vào thành sẽ phải làm những gì, chiêu đãi những người khổ cực suốt đường đi ra sao.
Jarrett làm chủ nhân dĩ nhiên sẽ không ngồi cùng bọn họ. Đến lúc thì tự nhiên sẽ có người dâng lên cho hắn miếng thịt mềm nhất cùng vớitrái cây ngon ngọt nhất. Cho nên hắn chỉ cần cực kỳ bình tĩnh lật bộ sách mang theo người, tên của quyển sách này Thang Mộ vô cùng quen thuộc --《 ma pháp nhập môn sơ cấp》 , vì chẳng bao lâu sau nàng đã mua quyển sách này cho Jarrett.
"Tỷ tỷ, tỷ hiểu ma pháp sao?"
"A. . . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039123/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.