"Đã lâu không gặp."
Nhìn chăm chú vào nụ cười ôn hòa trên gương mặt đối phương, Thang Mộ nằm trên mặt đất thật lòng không biết nên châm chọc từ nơi nào mới tốt đây: "Ông không cảm thấy kiểu gặp mặt này thật kinh khủng sao?"
"Xin lỗi." Người đó thực lòng thực dạ xin lỗi, "Nhưng ma pháp trận này chỉ có tác dụng trói buộc, sẽ không gây ra bất cứ thương tổn gì đối với thân thể của cô, tốt lắm, trói buộc đã hoàn thành, có thể đứng lên được không?" Nói xong, hắn đưa một bàn tay về phía Thang Mộ.
"Không cần." Thang Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác, tự mình nghĩ biện pháp ngồi thẳng người lại, rồi sau đó phát hiện, không biết từ đâu trên hai tay và hai chân của mình đều xuất hiện một đôi xích đen, cùng lúc đó xích sắt theo động tác của nàng lại có thể tự động kéo dãn ra hay co rúc lại, nhưng mặc kệ nàng phí bao nhiêu hơi sức đều không thể thoát ra được chút nào.
Nàng đứng lên, theo bản năng nghĩ vỗ vỗ bụi đất trên người, lại phát hiện trừ cánh hoa ra thì không dính cái gì cả.
"Tại sao muốn bắt ta?" Thang Mộ nhìn về phía đối phương, "Nếu như ta nhớ không lầm, giữa chúng ta không có thù hận gì mà?"
"Đúng vậy." Bị chất vấn nam tử gật đầu, mái tóc nâu xám mười năm trước chỉ coi là trung trung nay đã có chút dài, được chải thành một kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng, nhưng lại không lộ vẻ bà thím, thời gian cũng hình như không khắc trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039079/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.