Nếu như không phải là thế giới này không có Camera, Thang Mộ gần như có cảm giác mình đang đóng phim giả tưởng.
Nhìn đi, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng lành lạnh.
Công chúa mặc bộ váy hoa mỹ.
Cung thủ cõng nàng ta thần tốc chạy trốn.
Vệ binh truy kích.
Mà một màn này, khi bọn họ chạy vào một biển hoa Lam Linh thì đạt tới đỉnh điểm.
Cành lá đan xen cọ xát vào bên chân nàng, lưu lại cảm giác ngưa ngứa.
Mỗi một động tác, giống như có thể mang theo một hồi hương hoa ngào ngạt.
Cánh hoa bị nàng khuấy động, dường như nhuộm màu ánh trăng, trong gió đêm tùy ý bay lên rơi xuống, không để lại vết tích gì.
"Dừng lại."
Cùng với âm thanh này, thân thể Thang Mộ ngừng động tác -- trạng thái xấu tên là "Khống chế" vẫn còn đang phát huy tác dụng.
Đôi tay Serena ôm lấy cổ nàng, trầm mặc chốc lát, ngước nhìn ánh trăng trong vắt trên bầu trời, nhỏ giọng nói: "Ta vẫn muốn nhìn biển hoa dưới ánh trăng một lần cuối, cám ơn cô."
Dứt lời, nàng ta từ trên lưng của Thang Mộ nhảy xuống.
"Cô. . . . . ."
"Ta chính là công chúa điện hạ, thỉnh thoảng tùy hứng một lần thì được, nhưng không thể cứ tùy hứng mãi được, không phải sao?" Serena cười cười, ngay sau đó xoay người chạy tới đám người truy kích hô lên, "Cám ơn mọi người đã cùng chơi trò chơi này với ta!"
". . . . . ." x n.
Cho nên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngua-duc-thinh-nghiem-tuc/2039078/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.