“Ngươi nhìn bổn thần y như vậy, chẳng lẽ là có ý đồ khác với bổn thần y.” Giang Ngự Phong giễu cợt nói, hoàn toàn coi Bạch Nhan là thiếu nữ si mê y vậy, chỉ là, trong lòng y không hề nghĩ như vậy.
Chống lại ánh mắt của Bạch Nhan, không hiểu sao y cảm thấy khẩn trương, y không thích loại cảm giác này, không, phải là y sợ loại cảm giác này.
“Phì” Nghe xong lời Giang Ngự Phong nói, Bạch Nhan nhịn không được phì cười, tràn đầy châm chọc nói: “Ta nói Giang thần y, huynh cũng quá tự kỷ đi! Ta nhìn huynh chằm chằm như vậy, là vì ta muốn nhìn xem, rốt cuộc da mặt của huynh dày bao nhiêu, sao lại không biết xấu hổ như vậy, huynh thật sự không biết xấu hổ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng không khỏi phì cười, Thương Lan Mạch cũng nhịn không được hai vai khe khẽ run rẩy, bay giờ hắn mới biết được, nhìn Giang Ngự Phong ăn quả đắng, thật là một chuyện rất thú vị.
Trong lòng Giang Ngự Phong nổi đóa, nhưng mà trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chính là chỉ cần chú ý nhìn, có thể nhìn thấy tức giận ẩn nhẫn trong mắt y.
“Không phải bản thần y tự kỷ, mà là bộ dáng của Bạch cô nương thật sự là, thật sự là rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, cho nên, về sau Bạch cô nương đừng tùy tiện lộ ra ánh mắt như vậy với nam tử, nếu không, người khác sẽ cho rằng là cô nương đang câu dẫn hắn ta.” Giang Ngự Phong trào phúng nói, giọng nói mang theo hờn giận không dễ phát hiện.
Chính y cũng không hiểu được, vì sao y không hy vọng nàng tìm tòi nghiên cứu người khác, hoặc là, không hy vọng hắn đi tìm tòi nghiên cứu những người khác như vậy.
“Huynh” Vừa nghe đến hai chữ câu dẫn, Bạch Nhan nổi đóa, rất nhanh, nàng áp chế không vui xuống, cất bước tới chỗ Giang Ngự Phong. Vẻ mặt Bạch Nhan cười đến xinh đẹp, dung nhan vốn xinh đẹp của nàng, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Giang Ngự Phong ngẩn ra, trong chớp mắt cảm thấy tim ngừng đập, ngay sau đó càng đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút dồn dập, yết hầu không nhịn được nuốt nước miếng.
Chẳng qua, y phản ứng lại rất nhanh, nên không có ai phát hiện một thoáng mất hồn của y.
Bạch Nhan càng bước đến gần, cười xinh đẹp quyến rũ, dần dần biến thành cười trào phúng khinh thường, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Giang thần y, huynh yên tâm, cho dù ta câu dẫn ai, cũng hiểu được không thể câu dẫn huynh. Loại người không phải nam chẳng phải nữ như huynh, nếu ai coi trọng, không phải mắt bị mù, chính là một tên ngốc.”
“Cô” Giang Ngự Phong bị chọc tức, nghẹn một hơi ở trong ngực, một lát mới xuôi xuống dưới được.
Dám nói y không phải nam chẳng phải nữ, không phải chỉ là mặc trang phục màu đỏ thôi sao?
Thấy Giang Ngự Phong bị chọc tức, trong lòng Bạch Nhan xẹt qua đắc ý, cười lạnh nói: “Ta làm sao? Ta nói không đúng sao?”
Bên ngoài lắng nghẽ hai người tranh cãi không ngừng, Phượng Thiên Mị rất là bất đắc dĩ, Thương Lan Mạch đứng ở bên cạnh bọn họ càng bất đắc dĩ.
Trước mắt còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng, cho nên Phượng Thiên Mị không thể không đứng dậy đi ra ngoài giải vây.
Chỉ thấy một bóng đỏ như gió bay trong không khí, sau khi nhìn rõ, Phượng Thiên Mị đã đứng ở bên cạnh Thương Lan Mạch, mặt cười rực rỡ, không kiêng kị chút nào kéo tay Thương Lan Mạch, cất tiếng nói dịu dàng : “Mạch, chàng đứng lâu như vậy, có mệt không!”
Dứt lời, nhìn Bạch Nhan và Giang Ngự Phong, không bị kích thích nói: “Đừng quên còn có chuyện quan trọng, muốn ầm ĩ chờ thương lượng xong, rồi thích ầm ĩ như thế nào thì làm như thế.”
Dứt lời, nàng kéo Thương Lan Mạch vào trong phòng, một màn này khiến cho Giang Ngự Phong và Bạch Nhan đều trợn tròn mắt, không, còn có đám người Tư Vân đi ra theo sau Phượng Thiên Mị, đều khiếp sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người Phượng Thiên Mị.
Đây là chuyện gì xảy ra? So ra, đám người Bạch Nhan và Tư Vân kinh ngạc ít hơn một chút, bởi vì bọn họ biết, tiểu thư đã biết Tà Long chính là Thương Lan Mạch, nàng kinh ngạc là, tiểu thư và Thương Lan Mạch lại đi chung với nhau.
Còn Giang Ngự Phong căn bản không biết là chuyện gì xảy ra, một chút tin tức hay chuẩn bị cũng không có.
Phượng Thiên Mị lại biết Tà Long chính là Mạch, việc này tuy rằng khiến cho Giang Ngự Phong kinh ngạc, nhưng cũng không hề cảm thấy khó mà tin nổi, bởi vì hôm qua ngoại trừ Phượng Thiên Mị hôn mê, những người khác đều đã biết Tà Long chính là Thương Lan Mạch.
Nhưng mà, hôm qua Mạch mới nói không muốn để Phượng Thiên Mị mạo hiểm, còn có nhiều nữa, hôm nay đã thân mật đi chung với nhau rồi, đây không phải đùa giỡn người ta chứ! Lần nữa Giang Ngự Phong có cảm giác thất bại.
“Còn không bước vào?” Đi đến ngoài cửa, Phượng Thiên Mị không nghe thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, thản nhiên bỏ lại một câu, rồi vào cửa.
Bị Phượng Thiên Mị kêu như vậy, hai người lập tức phản ứng lại, hiểu lại như không hiểu đối mắt nhìn nhau.
Nhưng mà, khi hai người thấy rõ ràng vẻ mắt đối phương thì, sắc mặt đều chìm xuống, đồng thanh hừ lạnh một tiếng! Rồi đi vào trong phòng.
Bởi vì không chút nào nhường nhịn, khi đi đến cửa lớn, hai người bởi vì giành vào cửa trước mà đụng phải nhau.
“Cô.”
“Huynh.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, Bạch Nhan nhanh nhẹn nhấc chân, đặt chân, hung hăng dẫm xuống chân Giang Ngự Phong, Giang Ngự Phong bị đau kêu rên một tiếng, vội vàng thu chân, Bạch Nhan đắc ý giẫm bước vào phòng.
“Cô, cái nữ nhân này tại sao lại dã man như vậy! Cẩn thận không ai thèm lấy.” Giang Ngự Phong căm hận nói.
Cơ thể Bạch Nhan ngừng một chút, quay đầu lại, nhịn không được cười lên, nói: “Quên nói cho huynh, đời này ta sẽ không lập gia đình.”
Dứt lời, không để ý tới Giang Ngự Phong, đi thẳng tới chỗ ngồi.
Đúng vậy! Nàng chỉ là một con xà yêu, làm sao có khả năng lập gia đình! Lại càng không hiểu tình yêu nam nữ, nàng chỉ muốn ở cùng tiểu thư.
Nhưng mà, khi Giang Ngự Phong nghe Bạch Nhan nói câu: ‘Đời này ta sẽ không lập gia đình’, ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao xuất hiện mùi vị phức tạp, chỉ là rất nhanh, đã biến mất.
Đối với chuyện xảy ra giữa Bạch Nhan và Giang Ngự Phong, bọn họ cũng chỉ là coi như xem chuyện vui, không suy nghĩ nhiều.
Tất cả ngồi xong, chờ Phượng Thiên Mị mở miệng.
Phượng Thiên Mị hít vào một hơi, mới nói: “Hiện tại, âm mưu của Thương Lan Việt, đã xác định. Pháp sưu Quý Thiên của đảo Linh Cốc, là sư phụ Thương Lan Việt, mà cuộc tạo phản của đảo Linh Cốc, là do Quý Thiên bày ra, Quý Thiên đã khống chế Ngạo Dương làm con rối, đoạt vị trí đảo chủ. Hơn nữa, bọn họ cũng đã khống chế Thái tử ba nước khác, chỉ cần Hoàng đế ba nước vừa chết, bọn họ sẽ lập tức kế vị, đến lúc đó, chính là do Quý Thiên định đoạt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]