Chương trước
Chương sau
Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Bọn họ muốn thống nhất thiên hạ, nhưng mà trước mắt càng muốn đoạt được bảo tàng trong truyền thuyết kia, không, hẳn là càng muốn bản thiên thư kia, bản thiên thư có thể nghịch thiên kia. Có thiên thư, muốn gì mà không được!

Huyền Thiên lệnh chia làm bốn miếng phân cho Quân vương bốn nước kế thừa, áp chế lẫn nhau, nhưng mà ai cũng có dã tâm, đều muốn có được phần bảo tàng kia. Cũng là vì nghĩ như thế, ba nước khác thấy Thiên Vận nhất thống thiên hạ, cũng không có liên kết, bởi vì bọn họ sợ Huyền Thiên lệnh bị đối phương đoạt đi.

Nhưng mà Quốc Vương bốn nước đều đã đồng ý đoạt bảo ở yến tiệc đêm thất tịch năm nay, trong đó khẳng định là có bí mật gì đó, chỉ là, chúng ta không biết được.

Còn việc vì sao Quý Thiên không trực tiếp xuống tay từ trên người Đế vương các quốc gia, bởi vì Hoàng đế các quốc gia thường làm việc rất cảnh giác, đều có vô số thế thân, cũng có cao thủ quan sát bảo vệ, Quý Thiên không thể nào trực tiếp xuống tay. Bởi vì nếu Quý Thiên xuống tay khống chế một người, cần tiêu hao một năm tuổi thọ, cho nên Quý Thiên không muốn mạo hiểm như vậy.

Nếu để cho mưu kế của Thương Lan Việt thành công, có được Huyền Thiên lệnh, mở ra núi Nguyệt Nhai, có được thiên thư. Cứ như vậy, cho dù có người muốn phản kháng lão ta, cũng không có năng lực.

Người có thể sử dụng con đường tà môn ngoằn ngèo như thế, cho dù thành bá chủ thiên hạ này, thiên hạ cũng sẽ không an bình.”

Giọng nói và nét mặt của Phượng Thiên Mị hết sức nghiêm nghị, bởi vì chuyện lúc này cực quan trọng, tuy rằng nàng có kế sách đối kháng, nhưng mà cũng không nắm chắc trăm phần trăm.

Đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, nàng cảm thấy không tự tin.

Ngoại trừ đám người Bạch Nhan và Tư Vân đã biết, Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong nghe mà choáng váng, lần đầu tiên không cách nào hình dung suy nghĩ trong lòng mình, có khiếp sợ, rung động, không thể tưởng tượng nổi vân vân.

Tất nhiên, cũng có bội phục Phượng Thiên Mị, cùng cảm giác được sự thần bí của nàng.

“Cô, sao cô nương lại biết rõ ràng như vậy!” Giang Ngự Phong có chút chưa hoàn hồn hỏi.

Không sai, là chưa hoàn hồn, sinh mệnh của y chưa hoàn hồn, từ khi y độc lập tới nay, đây là lần đầu xuất hiện, việc này khiến cho trái tim mạnh mẽ của y cảm nhận được cảm giác thất bại.

Phải nói là sau khi gặp được Phượng Thiên Mị và Bạch Nhan, càng ngày y càng cảm thấy bản thân mình thật dễ dàng cảm thấy thất bại, bởi vì hai nữ tử này đều mạnh mẽ hơn mình, khiến cho danh tiếng đệ nhất thần y của năm vị công tử Thiên Vận, có cảm giác mất mặt.

“Hôm ở rừng Quỷ sương mù, có nghe được Thương Lan Việt bàn bạc với người đảo Linh Cốc.” Phượng Thiên Mị nói.

“Vậy cô nương có biện pháp gì khống chế?” Giang Ngự Phong vội vàng hỏi.

Phượng Thiên Mị nói lại lời hôm qua đã nói với Bạch Nhan, một lần nữa cho Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong.

Muốn trừ tận gốc, chỉ có giết Quý Thiên, nhưng mà, thực lực Quý Thiên bọn họ không biết, dựa vào việc lão ta có thể hạ vu cổ khống chế người, là chuyện rất kinh khủng.

Hơn nữa, lão ta còn được hoạt tử nhân che chở, cho nên, muốn giết lão ta, nói dễ hơn làm!

Chỉ cần lão ta khống chế dân chúng, nhất định dân chúng sẽ công kích bọn họ, trừ khi, bọn họ giết luôn dân chúng.

Chẳng qua, bây giờ biện pháp duy nhất của bọn họ chính là, dùng xà tinh ba trăm năm bám vào trong cơ thể người, có thể ngăn cản phép thuật khống chế của Quý Thiên, tất nhiên, rắn này cũng là phải uống máu của Huyết xà mới được, bởi vì Huyết xà là thần xà, máu có thể chống cự mọi tà thuật.

Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong nghe, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị tràn đầy kinh ngạc, đã không cách nào diễn tả được lòng rung động của mình.

Mọi thứ đều rất huyền ảo, bắt đầu là phép thuật của Quý Thiên, sau đó là hoạt tử nhân và tới Huyết xà của Phượng Thiên Mị, bây giờ còn có xà tinh, bọn họ đều không thể tiêu hóa.

“Đúng rồi, yến tiệc đêm thất tịch, đại khái có bao nhiêu người vào cung, là những ai?” Phượng Thiên Mị hỏi.

“Ít nhất cũng có hai ba trăm người, đều là quan viên tam phẩm trở lên cùng người nhà.” Thương Lan Mạch nói.

“Chúng ta không thể ngăn cản những người đó vào cung, nhưng mà chúng ta có thể tận lực giảm bớt người vào cung, chúng ta để Hoàng thượng hạ chỉ, yến tiệc đêm thất tịch, cấm quan viên mang thê thiếp, con cái vào cung, mỗi quan viên chỉ có thể mang dòng chính, như vậy, người ngoài cũng sẽ không hoài nghi. Mục tiêu xà tinh của chúng ta nhập vào, chính là nhằm vào võ công tốt nhất, có thể kháng địch.” Phượng Thiên Mị nói.

Không đợi mọi người lên tiếng, Phượng Thiên Mị lại nói: “Cướp đoạt bảo vật ở yến tiệc đêm thất tịch, cần những gì, có yêu cầu gì.”

“Cướp đoạt bảo vật chỉ có người được Hoàng thất bốn nước tín nhiệm mới biết được, tất nhiên, cũng không loại trừ Thương Lan Việt loại người có dã tâm này. Bắt đầu trận đấu giống như năm ngoái, vòng thứ nhất, là nữ tử đấu tài nghệ, đợt thứ hai, là nam tử so tài và võ nghệ, vòng thứ ba, qua ba ải.

Cái gọi là qua ba ải, chính là do bốn nước mỗi nước ra một đề, các nước không thể tham dự đề nước mình, chỉ cần qua được đề của ba nước khác, đó là qua ba ải. Mà ba ải này cũng không phải dễ qua như vậy, bên trong đều dấu diếm huyền cơ.

Nhưng mà, vì tránh cho vài người đồng thời qua ải, còn thiết lập một cửa cuối cùng, đó là, quyết chiến sinh tử. Người thắng, có thể đưa ra một yêu cầu, đó chính là, yêu cầu Huyền Thiên lệnh.” Thương Lan Mạch nói.

Bạch Nhan đã đoán ra Phượng Thiên Mị muốn như thế nào, cho nên không đợi Phượng Thiên Mị nói, Bạch Nhan hỏi: “Tiểu thư, người muốn tham gia.”

Nói là hỏi, không bằng nói là muốn xác định thôi.

“Đúng, ta muốn đoạt Huyền Thiên lệnh.” Phượng Thiên Mị rất kiên định nói.

Nếu nói, đoạt Huyền Thiên lệnh là vì không muốn nó rơi vào trong tay người khác, vậy nói nàng mơ hồ bị hấp dẫn bởi nó, tham lam muốn chiếm làm của riêng, giống như nó vốn là của nàng, cho nên, đoạt Huyền Thiên lệnh, giống như chính là đoạt lại thứ gì đó thuộc mình mà thôi.

Mọi người nghe xong, giật mình, cũng có thể nói là kinh sợ, cái gì? Nàng muốn đi đoạt Huyền Thiên lệnh.

“Không được, rất nguy hiểm.” Thương Lan Mạch không cần suy nghĩ, mở miệng ngăn cản.

Nếu đoạt được còn đỡ, nếu không được, không chết cũng trọng thương, làm sao hắn dám cho nàng đi mạo hiểm!

“Đúng vậy! Tiểu thư, rất nguy hiểm.” Mấy người Tư Vân cũng vội vàng ngăn cản, tuy rằng tiểu thư rất lợi hại, nhưng mà thiên hạ to lớn, người giỏi còn có người giỏi hơn!

Phượng Thiên Mị nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nhìn Thương Lan Mạch, không vui nói: “Nam nhân của ta, thì nhất định phải ủng hộ chuyện ta muốn làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.