Chương trước
Chương sau
Nếu cô đoán không sai thì quyết định này có lẽ có liên quan đến cô. Là Diệp Cẩn Văn tình cờ nghe thấy lời nói bóng gió sau lưng cô hay là do bọn Lục Tâm Noãn nói năng xằng bậy trong phòng bao riêng ?

Bất kể là vì cái gì, cô cũng không phản đối quyết định này.

Lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, tiện tay kéo ghế ra ngồi xuống, im lặng không lên tiếng.

Ngu Nhân khựng lại vài giây, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Vâng, Kỳ tiên sinh.”

Thậm chí còn không hỏi nguyên nhân.

“Xin hỏi ba vị còn có vấn đề gì khác không ?”

Tiêu Kỳ Mặc nhẹ nhàng khoát tay, Lục Miên cũng lắc đầu theo.

Ngu Nhân lúc này mới lui ra ngoài, cung kính đóng cửa phòng lại.

Diệp Cẩn Văn ló đầu ra ngoài nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Ngu Nhân, hiếu kỳ tấm tắc: “Đáp ứng cũng sảng khoái quá rồi đó ! Ngay cả nguyên nhân là gì cũng không buồn hỏi luôn, anh ta không sợ đắc tội người ta sao ?”
“Có lẽ thế.” Tiêu Kỳ Mặc tùy ý đáp một câu.

Bọn họ thoải mái dùng bữa, họ gọi tất cả các món ăn chiêu bài của MM Ký, thuận tiện còn tặng kèm hai cái bánh Hamburger tinh xảo, cuối cùng đều vào bụng Lục Miên cả.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Cẩn Văn càng thấy tò mò hơn, rõ ràng là nhà hàng món Trung Quốc, vậy mà còn làm cả loại thức ăn như Hamburger.

Nhà hàng này quả thực không giống ai mà.

Bọn họ ở bên này hưởng thụ mỹ thực thì bọn Lục Tâm Noãn bên kia bảo vệ của nhà hàng mời ra khỏi phòng ăn riêng.

Tập thể mười mấy người lúng túng đứng trước cổng MM Ký, mắt lớn trừng mắt nhỏ, càng thêm ngơ ngác mù mịt.

“Tô Giác, đây là chuyện gì thế ?” Lục Tâm Noãn lo lắng hỏi.

Ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng cảm giác bị người ta đuổi cổ ra khỏi nhà hàng thật sự quá xấu hổ, cũng rất mất mặt.
Đám bạn học muốn thơm lây hưởng ké mỹ thực của MM Ký đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.

“Liệu có phải là Lục Miên làm không ?” Lục Tâm Noãn cô ý dẫn dắt.

Tô Giác thu hồi lại ánh mắt đang nhìn biển hiệu của MM Ký rồi nhìn sang Lục Tâm Noãn. Giờ phút này cậu ta đã lười chẳng muốn nhắc nhở gì, chỉ là đang nghĩ lần này có lẽ thật sự đắc tội người ta rồi.

Cảm giác vui sướиɠ khi thắng cổ phiếu trước đó hiện tại đã biến mất không chút tăm hơi.

--

Buổi chiều, Tiêu Kỳ Mặc đưa Lục Miên đến trường, tận mắt nhìn thấy cô vào trong lớp ới rời đi cùng Diệp Cẩn Văn.

Diệp Cẩn Văn vẫn luôn đuổi theo bên cạnh hỏi anh: “Thất ca, vì sao hôm nay anh lại gọi tôi tới thế ?”

Vị Thất ca này của anh ta không giống người làm chuyện vô nghĩa mà ta.

Tiêu Kỳ Mặc xác thực có tính toán riêng của mình, anh chỉ về phía tòa nhà văn phòng, nhàn nhạt nói: “Sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ mới.”
“Có nhiệm vụ rồi ư, nói mau nói mau.”

“Thay tôi làm một chủ nhiệm giáo vụ tốt.”

Cái giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng này khiến cho Diệp Cẩn Văn suýt chút nữa quay lưng bỏ đi.

“Thất ca, anh đừng có quá đáng nha, là tự anh muốn chạy tới đây làm chủ nhiệm giáo vụ, sao lại còn kéo theo tôi nữa, phòng khám của tôi chính tôi còn chăm lo không nổi nữa kia kìa !”

“Ồ, vậy sao ?” Tiêu Kỳ Mặc quay đầu nhìn anh ta một cái, mặt mày nhàn nhạt, giọng nói cũng rất bình tĩnh, “Một người bị chính người bệnh khống chế ngược lại vẫn còn mặt mũi tiếp tục làm bác sĩ tâm lý ?”

Diệp Cẩn Văn: Đc……

Diệp Cẩn Văn mắng chửi một câu rất thô tục trong lòng.

Hai người bọn họ có văn phòng riêng, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, vừa nhìn liền biết phía nhà trường đã dày công tỉ mỉ bố trí cho.
Hai bàn làm việc đối diện nhau, Diệp Cẩn Văn sớm đã ‘bị’ sắp xếp đâu ra đấy cả rồi.

Giám sát học sinh làm gì, thỉnh thoảng thì đi ngang qua hành lang quan sát bọn họ là được.

Khi đó, Diệp Cẩn Văn đang nhàm chán ngáp lên ngáp xuống, mở Tieba trường học ra tùy ý lướt dạo một chút.

Có một bài đăng với độ hot rất cao hiện lên đầu tiên thu hút sự chú ý của anh ta.

[Hãy cảnh giác với những kẻ mắc bệnh tâm lý xung quanh bạn !]

“Đệch !”

Diệp Cẩn Văn rốt cuộc cũng mắng thành tiếng, nhấn vào đọc bài đăng, tuy không chỉ đích danh là ai nhưng lời nói bên dưới toàn bộ đều hướng về Lục Miên, thậm chí còn đăng cả ảnh lớp học của cô lên.

Anh ta là bác sĩ tâm lý, anh ta biết loại bài đăng này sẽ gây nên bao nhiêu tổn hại cho người bệnh. Bản thân người bệnh đã rất đau khổ vậy mà còn bị tế lên mạng xã hội.
Lấy dư luận làm phương tiện, mỗi một con chữ gõ xuống đều có thể trở thành vũ khí gϊếŧ người !

Ngay khi anh ta tràn đầy căm phẫn chuẩn bị ‘battle’ với bài đăng nọ thì lại đột nhiên phát hiện ra.

Ồ man, không thể mở trang nữa ?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.