Chương trước
Chương sau
Lục Miên nhìn chằm chằm tin nhắn rồi lại quét mắt nhìn Tiêu Kỳ Mặc, phục rồi.

[Có người muốn gặp cậu, lai lịch rất lớn.]

Ngây ngẩn tốn thời gian với đoạn tin nhắn này khiến trận game của cô thua thảm hại.

Cô gõ cạch cạch trả lời tin nhắn.

[Đừng quậy, tự cậu xử lý đi.]

Sau khi gửi xong tin nhắn cô liền cảm thấy cả người đều không khỏe, dứt khoát ngồi phịch trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Kỳ Mặc nhận ra tâm tình của cô biến hóa, hơi thẳng người dậy nghiêng mắt hỏi: “Sao thế, không nghịch điện thoại trước mặt chủ nhiệm giáo vụ nữa à.”

Nếu anh không nhắc nhở, Lục Miên đúng là đã mất thân phận này của anh.

Một trong những công việc của chủ nhiệm giáo vụ chính là tịch thu điện thoại di động, bắt được một trường hợp liền ghi nhận một trường hợp.
Lục Miên cười khẽ một tiếng, cũng không thèm mở mắt ra, “Hiện tại đang ở ngoài trường thưa chủ nhiệm Kỳ.”

Cô vừa nói xong liền cảm nhận được nhiều thêm một tầng ảnh xạ trên đỉnh đầu, cô miễn cưỡng mở mắt ra.

Tiêu Kỳ Mặc chống hai tay lên lưng sofa, thân thể hơi nghiêng, bóng người anh vừa hay bao phủ lấy Lục Miên đang ngồi trên sô pha, anh từ trên nhìn xuống thiếu nữ ngang ngạnh bất cần đời này, ánh mắt mang theo vài phần xâm lược.

Trái tim Lục Miên giật thót một cái.

Người này……có chút đẹp trai nha.

Ánh mắt cũng chỉ hoảng loạn trong vài giây ngắn ngủi, cô rất nhanh khôi phục trấn định, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ cằm mình, rất nghiêm túc suy nghĩ xem anh muốn làm gì.

Tiêu Kỳ Mặc rất nhanh đã cho cô biết đáp án.

“Nếu như ở trường học bắt được em, tôi nhất định sẽ soát người em tịch thu điện thoại.”
Giọng nói ôn văn nho nhã không biết vô tình hay cố ý lại nhấn mạnh hai chữ ‘soát người’.

Rõ ràng là một người đàn ông lịch sụ nhã nhặn, cực kỳ nghiêm chính như thế, thế nhưng hành vi của anh vào giờ phút này lại giống hệt tên sói xám lớn bắt nạt một bé thỏ nhỏ.

Lục Miên có chút thất thần, cô không phải đang suy nghĩ về hai chữ ‘soát người’ trong miệng anh rốt cuộc là có ý gì, mà là rất khó hiểu bản thân, cô không hiểu vì sao mình lại để Tiêu Kỳ Mặc xâm nhập vào phạm vi an toàn của mình.

Có lẽ là do trực giác mách bảo rằng người đàn ông này sẽ không làm tổn hại cô, cho nên mới một lần rồi lại hai lần ngầm đồng ý để anh lại gần.

Bên ngoài phòng bao vang lên hai tiếng bước chân.

Tiêu Kỳ Mặc và Lục Miên đồng thời nhổm dậy, bởi vì tốc độ nhổm dậy không đồng nhất dẫn đến trán của Lục Miên không cẩn thận cạ vào cằm của Tiêu Kỳ Mặc.
Một khắc đυ.ng chạm đó tuy lạnh lẽo nhưng lại nhen nhóm lên một ngọn lửa nào đó khiến hai vị đại lão nheo mắt nhìn nhau.

Ai cũng nhìn không thấu tâm tư của đối phương.

Lúc này cửa bị người ta đẩy ra.

Diệp Cẩn Văn đưa ông chủ của MM Ký qua, vừa dời mắt liền nhìn thấy hai người kia đứng yên tại chỗ, động tác cứng ngắc hệt như đang bị phạt đứng, rất lấy làm khó hiểu.

Dù là ai cũng đều cảm thấy giữa hai người này có vấn đề.

Anh ta cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, liền giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cung kính bên cạnh với Tiêu Kỳ Mặc.

Đối phương chừng khoảng trên dưới 25, 26 tuổi, mang theo một chút hơi thở thành thục của một người lăn lộn trong xã hội.

“Thất ca, vị này là Ngu Nhân – ông chủ Ngu.” Diệp Cẩn Văn giới thiệu.
Tiêu Kỳ Mặc điềm nhiên như không thu hồi ánh mắt đang nhìn Lục Miên, vòng qua bàn ăn ngồi xuống, tư thái ưu nhã thong dong.

Anh ôn hòa từ tốn nói: “Ông chủ Ngu, hân hạnh.”

Ngu Nhân đầu tiên hơi khom người với Lục Miên bên kia xem như là chào hỏi. Ngay sau đó quay về phía Tiêu Kỳ Mặc, vẫn dáng vẻ cung kính như cũ.

“Kỳ tiên sinh, xin hỏi ngài có phân phó gì ạ ?”

Có thể dùng cơm tại phòng bao số 1 của MM Ký, lai lịch chắc chắn không nhỏ.

Dù cho đối phương không giới thiệu bản thân, anh ta vẫn phải khách sáo chào hỏi bọn họ.

Tiêu Kỳ Mặc mỉm cười, gương mặt trần đầy ôn hòa.

“Ông chủ Ngu, hãy hủy bỏ phòng riêng mà Tô gia đã đặt hôm nay, tôi sẽ gánh chịu tổn thất gấp 10 lần.”

Diệp Cẩn Văn liên tục gật đầu, hừ, đám người kia chẳng phải tràn đầy mong đợi muốn đến MM Ký sao, vậy để Mặc gia cho các người nhìn được nhưng không ăn được nhá. Để các người bị MM Ký đuổi thẳng cổ ra ngoài !
Yêu cầu này ngược lại khiến ông chủ Ngu rất ngoài ý muốn.

Cũng khiến Lục Miên bên cạnh hết sức bất ngờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.