Lục Tâm Noãn trơ mắt ra đứng nhìn ông cụ Tô đi qua đó, trơ mắt nhìn ông ấy đến tìm Lục Miên.
Chẳng lẽ người mà ông nội Tô nói đó chính là Lục Miên?
Trên sân khấu thầy giáo đang rất hăng say, hào hứng đọc diễn văn.
Đầu óc cô ta lại trống rỗng, không nghe thấy được gì cả.
Ông cụ Tô nhẹ nhàng đi đến bên Lục Miên.
Lục Miên hơi nghiêng đầu, thủng thẳng tháo tay nghe ra, cô nghiêng người.
Ánh mắt lạnh lùng tỏ vẻ thắc mắc.
Ông cụ Tô nói: "Miên Miên, cháu ra đây một chút."
Lục Miên gật đầu, đi theo ra ngoài. Cô ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, nên cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhưng vẫn có học sinh và phụ huynh nhìn thấy, họ cảm thấy tò mò.
Mấy người họ đi ra ngoài hành lang của hội trường.
Ông cụ Tô nhanh chóng kể hết mọi việc với Lục Miên, sau đó nói: "Miên Miên, ông nhớ là cháu rất giỏi máy tính, cháu có thể giúp tìm tung tích của Tùy Nguyện được không?"
Tô Giác bỗng phì cười, cậu ta cũng không ngờ người mà ông nội tìm lại là Lục Miên, hơn nữa...
"Ông nội, ông đừng đùa nữa! Người giỏi về máy tính thì thiếu gì, ông tìm cô ấy thì có ích gì? Trong lúc cứu người cấp bách này, ông lại để cô ấy..."
Cậu ta chưa nói dứt câu thì ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương của Lục Miên đã liếc sang cậu ta.
Đôi mắt hung hăng tàn ác, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Có vài sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876497/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.