"Thì ra là cô."
Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát cô gái đi tới từ phía trước, tuy chỉ mới gặp qua một lần, nhưng nhờ phúc ai đó đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Khuôn mặt thanh thoát trông có vẻ xanh xao ốm yếu, đeo gọng kính mỏng, giấu ánh sáng ảm đạm trong đôi mắt ở sau tròng kính, khóe mắt run nhẹ, bắt hai tay lại với nhau, luống cuống nhìn cô.
Mã Lạc Xuyên liền nghi nghi hoặc, nhìn dáng vẻ của cô gái này, hình như... cũng không giống như hung thủ đã bắt cóc cô tới đây.
Nếu không phải cô ta, thì còn có thể là ai?
"Cô sao rồi?" Giản Lan ngồi xổm người xuống, đôi môi run rẩy, vươn tay như muốn xoa mặt cô, Mã Lạc Xuyên quay đầu đi, nghiêng người tránh né.
"Cô bắt tôi đến đây rốt cuộc là có ý đồ gì?" Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại nhìn Giản Lan, giọng nói lạnh lùng, trên gương mặt cũng không hề có chút bối rối hay lo lắng mình đang gặp bất lợi.
"Không phải tôi bắt cóc cô." Giản Lan xua tay phủ nhận, dáng vẻ trông rất bất lực. "Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà." Giản Lan rất nghiêm túc mà nhấn mạnh, rồi lại thả nhẹ giọng, trên gương mặt hiện lên vẻ hoang mang. "Là do tôi buồn, rồi cô ấy biết, nên mới bắt cô tới đây. Tôi chỉ muốn xem thử, tại sao Tiểu Nhu lại thích cô, mà không phải là tôi..."
"Tôi không muốn tổn thương cô, thật sự không hề muốn vậy..."
Mã Lạc Xuyên nhíu mày, "Vậy tại sao cô lại tiêm thuốc mê cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-quyet-dau/1361927/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.