"Canh gà sắp nấu cạn nước rồi."
Một câu rất đơn giản. giọng điệu cũng nhẹ nhàng, người nói câu này cũng mang theo chút vui vẻ, nhưng sao ba Lương nghe lại cảm thấy hơi lúng túng?
À, phải rồi, bầu không khí lúc nãy còn đầy mùi thuốc sung vô cùng căng thẳng, tại sao cô gái này vừa vào bếp tắt bếp gas cứu nồi canh của ông rồi nói câu đó thì bầu không khí trong bếp đã trở nên lãng mạn ấm áp nhàn thoải mái nói chuyện gia đình? Không thể, không thể được, ông còn chưa nói xong mà!
Ba Lương nhướng mày trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên.
Cười cái gì mà cười, tôi đã đồng ý đâu!
Mã Lạc Xuyên không chút phật lòng, mỉm cười, "Con thường xuyên nghe Tiểu Nhu nói, kỹ thuật hầm canh của chú có thể nói là ngon nhất, con cũng rất có hứng thú với việc hầm canh, không biết chú thích hầm loại canh nào nhất?"
Nhắc đến hầm canh thì ba Lương sẽ vui vẻ hồ hởi lên ngay, cũng quên mất phải tiếp tục trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, bắt đầu nhiệt tình giảng: "Vậy mới phải chứ! Mấy đứa giống Tiểu Nhu Tiểu Cương, luôn làm việc ở Sở Cảnh sát, suốt ngày liều mạng bắt cướp, ăn canh là bổ nhất. Chú thì thích làm cho tụi nó canh cá hầm táo tàu, canh bao tử heo hầm bạch quả, canh nấm linh chi, với lại canh củ sen nấm hương và nhiều loại nữa. Trong mấy loại canh này, món làm tương đối ngon nhất là canh xương hầm sơn trà lá sen..."
"Canh xương hầm sơn trà lá sen?" Mã Lạc Xuyên ngoan ngoãn đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-quyet-dau/1361925/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.