"Cái gì?" Trương Tử Mộng tựa như không có nghe rõ ràng, nghi hoặc hỏi một câu. Nhưng tai nàng lại đỏ lên, kỳ thật nàng có nghe Tô Lâm nói, chẳng qua Tô Lâm nói quá nhỏ, nàng sợ mình nghe lầm, cho nên mới không xác định hỏi lại thôi.
"Không...... Không có gì. Tôi nói rất tốt." Tô Lâm cũng không dám nhạ não Trương Tử Mộng, vội vàng sửa lời. Cô đem quần lót bỏ vào túi, sau đó phát hiện áo ngủ không phải mới, vì thế lại đem ra, hỏi:"Áo ngủ cũng là mới?"
Trương Tử Mộng lại nhíu mày, nàng cũng tưởng lấy áo mới lại đây, nhưng là không có biện pháp, nàng ở nhà Trương Tử Hề chỉ có ba cái áo ngủ, đành phải chọn một cái ít mặc nhất. Nàng sợ Tô Lâm mặc không quen quần áo của người khác, gật gật đầu nói:"Ừ, áo ngủ em đã mặc qua, bất quá chỉ mới vài lần mà thôi."
Nghe Trương Tử Mộng nói, Tô Lâm vui mừng, cô vùi đầu vào áo ngửi ngửi, sau đó lại hít thêm vài cái, bộ dáng trông thật say mê. Động tác như vậy làm cho sắc mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, nàng nhớ rõ cái áo này mới giặt hôm nay, không nên có hương vị gì mới đúng, vì thế nàng xấu hổ hỏi:"Tô tỷ, chị làm gì thế?"
"Ưm, rất thơm." Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng hỏi, ngẩng đầu lên nhìn Trương Tử Mộng, lăng lăng đáp.
Nghe Tô Lâm nói như vậy, Trương Tử Mộng mới biết mình nghĩ nhiều, nguyên lai Tô Lâm hẳn là ngửi thấy mùi bột giặt, mà Trương Tử Mộng cũng hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-phach-ai-chi-bao-duong/1423269/chuong-133.html