Người đứng đầu phương vị chánh Bắc hét lên một tiếng to sau khi trấn định tinh thần.
- Ta không tin! Đại Đế Thần Phong Chưởng đã thất truyền trong võ lâm từ lâu lắm rồi! Ngươi học đâu được môn công đó mà dám dối để lòe người?
Không rõ Độc Cô Thanh Tùng biểu lộ nét cảm nghĩ như thế nào trên gương mặt, qua lớp nạ da người, chàng lạnh lùng xì một tiếng đáp:
- Tin hay không tin, tùy các ngươi. Ngươi, không gì bằng một sự chứng minh!
Nếu muốn biết ta nói ngoa hay nói thật, cứ thí nghiệm xem là thấy liền.
Hắc Y Tôn Giả góc chánh Bắc đột nhiên chuyển sắc mặt mờ nhạt như sương thu, môi mày cau lại, sát khí bừng lên, bước tới hai bước, gằn giọng:
- Bổn Tôn Giả sợ gì không dám thí nghiệm chứ? Dù cho ngươi có luyện được Đại Đế Thần Phong Chưởng, luyện đến độ hỏa hầu, bổn Tôn Giả vẫn sẵn sàng tiếp một chiêu của ngươi như thường.
Độc Cô Thanh Tùng cười mỉa:
- Ta chỉ sợ ngươi không đủ sức tiếp nhận đó.
Hắc Y Tôn Giả đối thoại với chàng, hừ một tiếng:
- Vô luận như thế nào, nhất định hôm nay ngươi phải táng mạng dưới tay bọn Tôn Giả Hắc Y chúng ta. Ngươi sẻ nằm cạnh bọn Tử Y Kim Cang kia, theo họ mà về đối chất trước diêm chúa, đừng mong rời khỏi khu rừng này.
Độc Cô Thanh Tùng bật cười lanh lảnh:
- Ngươi chọc ta cười vở bụng đi thôi. Khu rừng này có là cấm địa với ta đâu?
Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086627/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.