Editor: Vện
Tiêu Ngự chạy xuống boong tàu, lao đến cái ***g sắt.
“Lông Xù, cục cưng to xác của tao, nhớ mày muốn chết luôn!” Tiêu Ngự nắm song sắt, Lông Xù nhiệt tình phóng đến, lắc đuôi điên cuồng, thè cái lưỡi liếm mặt Tiêu Ngự cách song sắt, cổ còn nghẹn ngào ư ử mấy tiếng.
Tạ Cảnh Tu, “…”
Uy phong của Huyền Trạm trước mặt công chúng coi như mất sạch rồi, sau này không thể trông chờ gì vào nó nữa.
Thôi quên đi, coi như nuôi không một con thú cưng cho rồi.
Lúc ở kinh thành, thú lớn như Lông Xù chỉ có thể nhốt trong hậu viện phủ Nguyên Vương, Tiêu Ngự thì dọn ra ngoài ở, không tiện gặp nó.
Sau thì Tạ thế tử nói đến thế ngoại đào nguyên, cuối cùng cũng có thể để Lông Xù đi theo bên mình.
Binh sĩ dưới bờ đang đẩy tàu ra chỗ nước sâu, hộ vệ đứng gác hai bên mạn tàu vờ như không thấy khung cảnh đoàn tụ kia.
Chỉ có đoàn người Nguyên Vương nhìn “con dâu” làm việc không nể nang ai, không biết cảm giác trong lòng là gì.
Bọn họ chẳng cần mẫn cảm hay giác ngộ cũng biết, bây giờ họ không thể làm gì để chia cắt Tạ Cảnh Tu và Phượng Chiếu Ngọc nữa.
Vương phi cầm khăn tay che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Tạ Cảnh Tu, tấm thân mỏng manh nhìn như không chịu nổi gió sông lùa đến.
“Tu Nhi… Tu Nhi của ta, ngươi không chết. Thật tốt quá, ngươi không chết…” Vương phi khóc nức nở, đẩy nhũ mẫu đang dìu mình, loạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894849/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.