Editor: Vện
Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu dùng bữa tối xong liền đến hậu viện thăm Lông Xù, chuẩn bị về viện tử nghỉ ngơi.
Nửa đường lại bị người chặn lại.
“Tiểu đệ bái kiến Đại ca Đại tẩu.” Một nam tử trẻ tuổi chắn trước mặt hai người, khom lưng vái chào, mỉm cười nói.
Tiêu Ngự nhìn gương mặt kia có mấy phần giống Tạ Cảnh Tu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thân phận người này.
Đây là thứ đệ của Tạ Cảnh Tu, cũng là nhi tử Vương gia yêu thích nhất, Tạ Cảnh Lâm.
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu hết sức lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục đi. Tiêu Ngự liền răm rắp học theo, thờ ơ đuổi Tạ Cảnh Lâm đi rồi vội vàng đuổi theo Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Lâm không để ý, đi theo bên cạnh, mặt vẫn mỉm cười, hỏi, “Đại ca muốn đến thỉnh an phụ thân sao Tiểu đệ cũng đang định qua đó, vậy đi chung đi.”
Tạ Cảnh Tu chỉ nói, “Không đi.” Rồi dẫn Tiêu Ngự trực tiếp bỏ về.
Tạ Cảnh Lâm dừng bước, ý cười trên mặt dần phai nhạt.
Nô bộc đằng sau tiến lên nói, “Nhị gia, ngươi biết rõ tính tình Đại thiếu gia mà, Vương gia cũng không để ý, tội gì ngươi phải đi trêu chọc y, vô duyên vô cớ chuốc bực vào người.”
“Y có thể quá đáng, nhưng ta phải lấy lễ tiếp đãi.” Tạ Cảnh Lâm lại cười, ánh mắt nhìn theo bóng hai người đang khuất dần.
Bóng Tạ Cảnh Tu hắn nhìn quen rồi, còn vị kia, “Đại tẩu” của hắn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894692/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.