Editor: Vện
Trịnh thị cười nói, “Đại bá khách khí quá, chuyện này cần chi phải nói Ta chăm lo Đại tiểu thư nhiều năm như vậy, đã sớm xem nàng như con gái ruột rồi.” Nói rồi hô hoán tiểu nha hoàn, “Đến viện tử nhìn xem, sao Đại tiểu thư vẫn chưa đến vậy Không phải hôm qua đã báo sẽ có hai vị đại nương đến gặp nàng sao Các ngươi có nói với tiểu thư không đấy Đứa nào cũng phớt lờ lệnh của chủ nhân, nếu có sơ suất gì, coi chừng ta đem bán cái đám chây lười các ngươi bây giờ.”
Tiểu nha hoàn oan ức bĩu môi, “Trời vừa sáng nô tỳ đã báo tin rồi, Đại tiểu thư có biết mà. Nô tỳ còn truyền đạt lời dặn của phu nhân, nói có đại nương theo lời Đại lão gia và Đại thẩm từ kinh thành xa xôi đến thăm Đại tiểu thư, họ xem như đại diện cho Đại lão gia và Đại thẩm nên nhất định phải kính trọng. Nhưng mấy hôm trước Đại tiểu thư muốn lén đi thăm di nương, tâm tình sa sút nên ngủ hơi trễ đó mà.”
Tiểu nha hoàn vừa nói xong, sắc mặt hai phụ nhân kia cũng sa sầm theo. Các nàng vốn là quản sự ở Phượng phủ, là cánh tay đắc lực của Lô thị, nếu không làm gì có vinh dự nhận nhiệm vụ này. Bây giờ Đại tiểu thư thất lễ với các nàng như vậy, trong lòng sao thấy thoải mái được Chỉ là thứ nữ tép riu mà tưởng mình là chủ nhân chắc
Trịnh thị nhìn hai phụ nhân, trầm mặt khiển trách, “Ai bảo ngươi lắm lời như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894495/chuong-07.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.