Tiếng sư tử hống này khiến mọi người đều sợ đến ngừng tay lại, Tiêu Dục Kỳ và hai thị vệ khác lại càng thở mạnh cũng không dám. Lôi Thế Hiên toàn thân phát ra lửa giận, hắn chậm rãi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bắt toàn bộ lũ ác đồ này lại!”
“Rõ!” Hai thị vệ lập tức rút phối kiếm bên hông ra, bọn gia đinh không biết mình đã đại nạn lâm đầu, tên đầu lĩnh kia còn kiêu căng lên giọng hô:
“Không cần sợ bọn họ! Lên cho ta!”
Bọn gia đinh rống lên, hai thị vệ vung mấy kiếm xuống vèo vèo, mấy người theo đó ngã xuống. Bọn phía sau sợ ngây người, lần này đám thị vệ hóa bị động thành chủ động, mạnh mẽ xông tới, bọn gia đinh không biết phải trái ào ào trúng kiếm.
Tên gia đinh đả thương Tiêu Dục Kỳ thấy tình hình không ổn, hoảng hốt vội vàng đào tẩu, Lôi Thế Hiên một cước đá gã ngã lăn quay, hung hăng dẫm nát cổ tay gã.
“A nha!” Người nọ đau đến oa oa kêu to, “Đại gia! Đại gia tha mạng a!”
Lôi Thế Hiên lông mi cũng không động một chút, càng thêm cố sức giẫm xuống, giống như muốn đem xương cốt gã đè nát.
Tiêu Dục Kỳ đè cánh tay bị thương của mình nói lời ngăn cản:
“Hoàng… Thế Hiên! Không cần như vậy! Ta không sao rồi!”
Lôi Thế Hiên quay đầu lại nhìn y, trong mắt Tiêu Dục Kỳ mang theo khẩn cầu, tựa hồ muốn nói — không cần vì ta làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Lôi Thế Hiên hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc buông chân ra.
Gia đinh kia giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-thi-ve-cua-tram/1315100/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.