Lôi Thế Hiên thân mặc trang phục dạ hành, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Dục Kỳ kéo y vào lòng.
“Điện hạ…Sao lại là ngươi?” Tiêu Dục Kỳ âm điệu bất ổn hỏi, y bị vòng tay ấm áp của Lôi Thế Hiên bao vây lấy, vẫn là không thể từ trong kinh ngạc khôi phục lại.
Bên ngoài viện tử truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo tiếng người —
“Thiếu gia, phát sinh chuyện gì?”
Là hộ viện Tiêu gia!
Tiêu Dục Kỳ lại là một trận kinh hoảng, y vội vàng tránh thoát Lôi Thế Hiên, đẩy hắn hướng gian phòng mình.
“Điện hạ! Ngươi mau trốn đi!” Y hạ giọng thúc giục.
Lôi Thế Hiên thân hình nhanh nhẹn vọt tiến vào trong gian phòng hắc ám của Tiêu Dục Kỳ, hắn mới vừa vào, hộ viện Tiêu gia cũng chạy tới, Tiêu Dục Kỳ đồng thời kinh xuất một thân mồ hôi lạnh.
Hộ viện thủ dáng người cường tráng cầm trường côn đi đến trước mặt Tiêu Dục Kỳ.
“Thiếu gia? Có phải hay không có người?” Hắn làm tròn bổn phận hỏi.
“Không có!” Tiêu Dục Kỳ vội vàng phủ nhận.
Hộ viện phát hiện tửu hồ vỡ trên mặt đất.
“Đây là?”
“Nga! Đó là ta… Là ta không cẩn thận đánh vỡ!” Tiêu Dục Kỳ kiên trì nói dối, hoàn hảo ánh trăng bị che khuất, hộ viện không phát hiện biểu tình chột dạ của y.
“Nguyên lai là như vậy…” Hộ viện đối với lời nói từ trước đến nay luôn thành thật của thiếu gia rất tin tưởng không nghi ngờ.
Tiêu Dục Kỳ thầm nghĩ mau chóng đuổi hắn ra xa hiện trường, y liên thanh nói:
“Đã không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-thi-ve-cua-tram/1315078/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.