Trong đình viện điểu ngữ hoa hương.
Tiêu Dục Kỳ ngốc lăng ngồi trên tảng đá lớn. Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên tai y, y ngẩng đầu, ánh mắt mê mông nhìn phía chân trời.
Giờ phút này y toàn thân thả lỏng, uể oải cái gì cũng không muốn làm.
Đông! Đỉnh đầu đột nhiên bị cốc một cái.
“Ách?” Y ăn đau quay đầu lại — đứng ở sau lưng y chính là phụ thân y, Tiêu Chấn Hải.
“Phát ngốc cái gì?” Tiêu Chấn Hải ngữ mang trách cứ.
“Không có…” Tiêu Dục Kỳ xoa đỉnh đầu nhỏ giọng trả lời.
“Đến thư phòng của ta”. Tiêu Chấn Hải sau khi nói xong, xoay người bước đi. Tiêu Dục Kỳ ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy theo sau. (Kỳ ca suốt ngày ko sững sờ thì ngẩn ra hãn =.=)
Y theo phụ thân vào thư phòng trang hoàng tao nhã, Tiêu Chấn Hải đi đến phía sau thư trác ngồi xuống, cầm lấy một phân án quyển trên bàn.
Ông mở ra, chăm chú xem kỹ. Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy đôi mày ông nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, không biết trên văn kiện viết sự tình nghiêm trọng gì.
Tiêu Chấn Hải buông án quyển xuống, chậm rãi nói:
“Dục Kỳ, đây là báo cáo hôm trước biên quan đưa tới, bên giao giới ‘Vận Bắc’ thường xuyên có quân địch lẻn vào, xem ra là tới thăm dò địch tình, không biết ‘Vận Bắc’ đang có chủ ý gì… Cho nên, vi phụ phải về quân doanh”.
“Lại phải khai chiến sao?” Tiêu Dục Kỳ lo lắng hỏi.
“Ân.” Tiêu Chấn Hải trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ qua, ngươi hiện tại đã bị miễn chức vụ thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-thi-ve-cua-tram/1315077/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.