“Tiêu công tử, ngươi còn chưa ăn sao? Nào…” Hiểu Điệp gắp một miếng đồ ăn, vô cùng thân thiết hướng bên miệng Tiêu Dục Kỳ.
“Đa tạ, ta… Ta không đói bụng.” Tiêu Dục Kỳ lặng lẽ ngồi xa ra một chút.
“Không ăn đồ ăn, vậy có muốn ăn điểm tâm hay không?” Hiểu Điệp từng bước tới gần, bộ ngực đầy đặn lại dựa sát vào một chút.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu khổ thấu trời, y đã muốn ngồi ở mép ghế, động nữa sẽ ngã xuống.
“Ha hả a…” Hiểu Điệp cười quyến rũ, biết con mồi này không thể chạy thoát. Vì thế nàng dứt khoát đứng lên, đặt mông ngồi lên đùi y.
“Hiểu Điệp cô nương…Cái kia…A đế!” Tiêu Dục Kỳ muốn bảo nàng đi ra, còn chưa nói xong, liền hắt xì thật lớn.
“Ai nha, công tử ngài làm sao vậy? Cảm lạnh sao?” Hiểu Điệp vội vàng quan tâm hỏi.
“Ta… Ta không sao…”
Tiêu Dục Kỳ không dám nói, hương vị gai mũi trên người nàng đã sớm làm cho cái mũi y phát toan, hiện tại nàng dựa vào gần như vậy, không thể kiềm được.
Cảm giác trong xoang mũi lại một trận ngứa, y vội vàng cúi đầu bình khí.
Cánh tay Hiểu Điệp như thủy xà (rắn nước) vòng qua y, khuôn mặt để sát vào y, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
“Công tử như thế nào không dám nhìn ta? Bộ dạng ta thực đáng sợ sao?”
“Không phải… Ách…” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục Kỳ bị nàng nâm lên, chuyển hướng nàng, bị ép buộc đối diện với nàng.
“Công tử… Ngài nói, ngươi không nhìn ta, là bởi vì ta không đủ đẹp sao?” Hiểu Điệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-thi-ve-cua-tram/1315070/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.