🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Thái Tử……” Hứa Tường cao hứng muốn kêu người, kết quả một câu còn chưa nói xong, đột nhiên bị người bịt kín miệng từ phía sau, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán! Vừa kinh hách, vừa bực bội, rốt cuộc là người nào lớn mật như thế? Đáng tiếc người phía sau căn bản không cho nàng cơ hội quay đầu lại, đã kéo nàng đi.

Mà trên cầu, thân ảnh Chiêu Hoài Thái Tử đã không còn tung tích.

Trong lòng Hứa Tường kinh hãi không thôi.

Mà tấm khăn đang che miệng nàng lại, mùi hương trên đó, thực sự gây ra từng cơn choáng váng, sau đó bị người ném vào hồ nước lạnh lẽo thấu xương! “Bùm” một tiếng, trong hồ bắn lên một mảnh bọt nước trắng xóa.

Người trên bờ ném Hứa Tường xuống hồ, biến mất thật mau.

Hứa Tường bị nước hồ lạnh băng đột kích, vậy mà lại có vài phần thanh tỉnh. Đáng tiếc nàng không phải Trưởng Tôn Hi, không biết bơi. Tuy rằng thần trí hỗn loạn, biết mình rơi xuống nước, lại không có bất luận hành động tự cứu nào. Thậm chí ngay cả kêu một tiếng cứu mạng, đều không phát ra tiếng, nỗ lực há mồm, bất quá là khiến nước hồ tràn vào miệng nhanh hơn mà thôi.

Áo choàng lông khổng tước xinh đẹp nổi trên mặt nước, như một mảng lá bông súng thật lớn tủa ra trong nước.

Hứa Tường muốn vùng vẫy, muốn sống, nhưng vẫn sặc liên tiếp từng ngụm từng ngụm nước, sặc đến cả bụng lạnh lẽo, tứ chi đông lạnh đến mất đi tri giác, rốt cuộc không động đậy nổi.

Dần dần, đóa hoa súng chìm xuống.

Không chỉ cả người Hứa Tường lạnh thấu tim, hơn nữa lồng ngực hít thở không thông cơ hồ đã không còn dưỡng khí, dần dần đánh mất thần trí. Cuối cùng cố gắng nỗ lực mở to mắt lần cuối, lại chỉ nhìn thấy một mảnh nước hồ xanh đen.

“Bùm!” Bỗng nhiên có người nhảy xuống hồ.

Là ai? Trong lòng nàng dâng lên một hy vọng cầu sinh, nhưng sức lực hao hết, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một nam tử thân hình cao lớn thon dài, vào hồ nước, vớt nàng lên, sau đó mang theo nàng ra sức trèo lên bờ. Trên người cả hai đều treo đầy cỏ nước, dính đầy nước bùn, nước hồ ướt dầm dề nhiễu xuống, thật là một mảnh hỗn độn. Nam tử kia ôm nàng lên cầu Phong Yểu, thật cẩn thận đặt nàng trên mặt đất.

Hắn lau lau nước cùng bùn trên mặt, vẩn đục tan đi, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ dị thường.

Không phải ai khác, đúng là Ân Thiếu Hạo.

Trước đó, hắn thấy có tiểu thái giám khẩn trương vô cùng tìm Chiêu Hoài Thái Tử, liền nghĩ có phải hậu viện xảy ra chuyện hay không, hơn nữa hơn phân nửa là chuyện liên quan đến Thái Tử Phi. Cho nên khi Chiêu Hoài Thái Tử nói có chút lạnh, phải đi về thêm y phục, liền biết là lấy cớ. Nghĩ hậu viện có rối loạn, khẳng định lơi lỏng, không chừng có thể lẻn vào một chuyến, cho nên lặng lẽ đuổi theo.

Ân Thiếu Hạo không tiện đến quá gần, cho nên chờ hắn đến, đã không nhìn được bóng dáng Chiêu Hoài Thái Tử ở đầu cầu bên kia, cũng không nhìn thấy ai. Chỉ nghe thấy một tiếng nước “Bùm” một cái, chờ đến khi vòng qua hoa viên, khi nhìn lại, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, ngâm mình trong hồ nước.

Vẫn luôn có không ít người oán hận Trưởng Tôn Hi, muốn gi·ết nàng, bao gồm mình lúc trước.

Ân Thiếu Hạo lúc ấy căn bản không kịp cân nhắc cẩn thận, dưới tình thế cấp bách, tự mình nhảy xuống nước cứu người! Giờ phút này cuối cùng “Trưởng Tôn Hi” đã được cứu lên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì lo lắng nàng ngâm mình trong nước quá lâu, không rảnh nhìn nàng, nhanh chóng đè ép trước ngực nàng, ý đồ bức nước hồ trào ra một ít.

“Lão thất?!” Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng Phần Quốc trưởng công chúa kinh hô.

Ân Thiếu Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, không để ý nàng.

Phần Quốc trưởng công chúa vừa kinh ngạc, vừa quái dị, nhanh chóng tiến lên khảy khảy mặt nữ tử trên mặt đất, tiện đà kinh hô, “Tường Nhi! Tường Nhi con làm sao vậy?” Đau lòng nhìn nữ nhi, quay đầu nhìn về phía sau, “Mau lên, tìm đại phu lại đây!”

Tường Nhi? Hứa Tường? Ân Thiếu Hạo lúc này mới phát giác người trên mặt đất không đúng.

Hắn nhìn kỹ gương mặt kia. Má nó! Sao lại là Hứa Tường? Hắn tức khắc giận tím mặt, nếu không phải Phần Quốc trưởng công chúa cũng ở chỗ này, quả thực muốn một chân đá bay Hứa Tường xuống hồ lại! Lập tức xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Phần Quốc trưởng công chúa khiển trách: “Ngươi đi đâu? Tường Nhi rơi xuống nước là chuyện như thế nào?!”

Ân Thiếu Hạo dừng bước chân, “Ta ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, thấy có người rơi xuống nước liền cứu nàng.” Trong lòng hối hận không thôi, làm cái gì nhảy xuống nước đi cứu Hứa Tường?! Quả thực tự tìm phiền toái.

Không khỏi mắng mình hồ đồ, chuyện Trưởng Tôn Hi biết bơi sao lại quên mất? Sao không nghĩ tới!

“Ngươi cứu người?” Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa rõ ràng không tin.

Ân Thiếu Hạo vốn dĩ đã tức giận đan xen, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ là ta múc nước hồ tưới trên người nàng? Sớm biết Đại Cô mẫu không tin ta, cũng không nên xuống cứu nàng làm chi, để nàng ngâm mình mát mẻ thì hơn.”

“Ngươi……” Phần Quốc trưởng công chúa lửa giận đan xen, khiển trách nói: “Đồ hỗn trướng nói mấy lời gì vậy?!”

“Khụ, khụ khụ……” Hứa Tường sặc sụa, sắc mặt tái nhợt mở to mắt, suy yếu nói: “Nương……” Thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ ch·ết nhặt về một cái mạng, lại thấy được mẫu thân, không khỏi khóc lên, “Ô ô……”

Phần Quốc trưởng công chúa thấy tánh mạng tiểu nữ nhi không ngại, nhẹ nhàng thở ra. Lập tức lấy áo choàng của mình bọc lại cho nàng, sau đó xoa xoa nước mắt nàng, dỗ dành: “Được rồi, được rồi, không có việc gì.” Liên tục hỏi: “Trước đừng khóc. Nói cho nương biết, rốt cuộc sao lại thế này? Sao con lại rơi xuống nước? Có phải lão thất cứu con không?”

Hứa Tường thút tha thút thít nức nở, chuyển mắt nhìn lại thân ảnh nam tử cao lớn bên cạnh, cả người hắn ướt đầm đìa, tự nhiên vừa rồi là hắn cứu mình. Nhìn nhìn một đoàn cung nhân chung quanh, trong lòng hơi trầm xuống, ---- xong rồi, xong rồi! Tuy rằng nhặt được cái mạng về, nhưng đã cùng Sở vương ấp ấp ôm ôm như thế, lại bị mọi người thấy, trong sạch đã bị hắn huỷ hoại.

Mình…mình, rốt cuộc không gả cho Chiêu Hoài Thái Tử được nữa rồi.

Vì sao chứ? Lúc ấy rõ ràng Chiêu Hoài Thái Tử đứng trên cầu Phong Yểu, hắn thấy mình rơi xuống nước, sao lại không cứu mình? Ngược lại là Sở vương cứu mình vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bóng dáng Chiêu Hoài Thái Tử mình nhìn thấy, chỉ là ảo giác? Vậy người mưu hại mình lại là ai?

Hứa Tường nghĩ tới nghĩ lui, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Phần Quốc trưởng công chúa nhìn đến nóng nảy, “Tường Nhi, con nói chuyện đi.”

Hứa Tường không kịp tinh tế cân nhắc, trong lòng nàng rõ ràng, trước mắt quan trọng nhất chính là vấn đề danh tiết của mình. Cho nên tạm thời áp những nghi hoặc đó xuống, nhìn nhìn Sở vương tuấn mỹ lãnh nghị, ---- luận diện mạo, kỳ thật ngũ quan hắn càng tinh xảo hơn Thái Tử. Đáng tiếc tính tình quá xấu rồi, lại phong lưu háo sắc, hơn nữa xuất thân chỉ là con của một cung tì.

Theo ngày thường, mình thật chướng mắt người có thân phận loại này, bộ dáng có đẹp cũng vô dụng.

Chỉ là trước mắt lại chỉ có thể ủy thân cho hắn.

Trong lòng Hứa Tường vừa tức vừa hận, lòng cảm kích với ân cứu mạng của Ân Thiếu Hạo, cũng tiêu tán vài phần. Nàng mếu máo, nước mắt ngập trong hốc mắt, nhìn mẫu thân, nức nở nói: “Là……, là hắn.” Đột nhiên gào khóc lên, như có ủy khuất nói không nên lời nào đó.

Lời này nói quá ba phải, cái nào cũng được.

Lọt vào lỗ tai Phần Quốc trưởng công chúa, nhìn nhìn lại bộ dáng ủy khuất của tiểu nữ nhi, liền tự động lý giải thành Sở vương thiết kế tiểu nữ nhi, sau đó làm nàng rơi xuống nước, lại diễn xuất thành một màn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy. Trong lòng không khỏi giận tím mặt, được lắm, cũng dám tính kế nữ nhi bảo bối của mình! Không nói đến vốn dĩ đã không muốn kết thân cùng Sở vương và đám người Hoắc quý phi, chỉ riêng nói Sở vương đã có vương phi, điểm này tuyệt đối không thể chịu đựng!

Chẳng lẽ, muốn cho Tường Nhi đi làm trắc phi của Sở vương?!

Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa xanh mét, quay đầu nhìn về phía Ân Thiếu Hạo, nổi giận nói: “Ngươi làm chuyện tốt lắm! Ngươi chờ đó, ta……, ta muốn khiến ngươi……” Chính là tức nửa ngày, lại nghĩ đến, hiện giờ nữ nhi căn bản không còn đường khác để đi, chỉ có thể đi làm trắc phi cho Sở vương. Lại đắc tội hắn, muốn nửa đời sau của nữ nhi phải sống như thế nào? Lời tàn nhẫn tiếp theo nuốt ngược vào trong.

Hứa Tường lại khóc lớn một trận, ủy ủy khuất khuất, thật như hoa lê dính hạt mưa, nhìn thấy mà thương.

Hắc khí bao phủ quanh thân Ân Thiếu Hạo, lạnh lùng nói: “Đều do bổn vương rảnh việc!” Trong lòng vừa phẫn nộ, vừa chán ghét, lập tức phất tay áo rời đi.

Phần Quốc trưởng công chúa ở phía sau kêu lên: “Đồ hỗn trướng! Tiểu súc sinh……”

Trưởng Tôn Hi núp ở hậu viện xem mèo chó đánh nhau, nhàn thật sự, căn bản không biết phía trước phát sinh chuyện này.

Bởi vì nhàm chán, không khỏi cân nhắc biến cố lúc Thái Tử Phi xuất các.

Lại nói tiếp, Thái Tử Phi thật đúng nên cảm ơn con rắn kia đã cắn nàng. Nếu không, thắt cổ t·ự v·ẫn chính là nàng, phủ Phần Quốc trưởng công chúa cùng Đông Cung đều sẽ loạn thành một nùi. Đáng thương nguyên chủ, có lẽ xấu hổ không dám mở miệng, có lẽ không muốn ch·ết ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa làm cữu cữu thương tâm, cho nên mới hồi cung t·ự s·át.

Đang thở dài, bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào bên ngoài.

Động tĩnh lớn như vậy, hay là Thái Tử Phi đã xảy ra chuyện? Trưởng Tôn Hi vội nói: “Mau đi hỏi thăm xem sao.”

Ngân Châm nhanh chân chạy đi ra ngoài.

Một lát sau, hắn lại b·iểu t·ình quái dị chạy trở về, trả lời: “Hứa tứ tiểu thư rơi xuống nước, sau đó……, được Sở vương điện hạ cứu lên.”

A? Đây là tiết tấu gì? Trưởng Tôn Hi ngạc nhiên một hồi.

Sở vương đây là lại coi trọng Hứa Tường? Là hắn trời sinh tính phong lưu háo sắc, chỉ cần tướng mạo có vẻ đoan chính đều không buông tha? Hay là muốn giống Chiêu Hoài Thái Tử, cũng cưới một nữ nhi của Phần Quốc trưởng công chúa, thêm một phần trợ lực? Tuy nói Hứa Tường căn bản không phải họ Hứa, nhưng mà Sở vương lại không biết.

Lại nói Hứa Tường là do Phần Quốc trưởng công chúa sinh, càng được mẫu thân thích hơn Thái Tử Phi. Khó nói sau khi Hứa Tường làm trắc phi của Sở vương, Phần Quốc trưởng công chúa có thể bởi vậy mà bất công hay không, ít nhất……, Sở vương xảy ra chuyện nàng sẽ không mặc kệ.

Đây đối với Đông Cung cũng không phải là một cục diện tốt.

Trưởng Tôn Hi muốn đi ra ngoài nhìn một chút, lại lo lắng quá loạn, đừng nói chưa biết được nội tình nào, ngược lại đã đẩy mình vào mớ bồng bông. Cho nên nhịn rồi lại nhịn, đứng lên, lại lần nữa ngồi xuống.

Chờ đến tiệc tan, cho người nghe được bọn người Phần Quốc trưởng công chúa đi rồi, mới đi ra phía trước.

Sắc mặt Thái Tử Phi lúc hồng, lúc trắng, liên tục đập bàn nói: “Tại sao lại như vậy?!” Quay đầu nhìn về phía Chiêu Hoài Thái Tử, nhớ tới nguyên do hắn nói, lại buồn bực không thôi, “Cái thứ……, cái thứ hỗn trướng đó, cũng dám nói thai của ta không tốt, làm chàng đi gặp nàng! Còn biết xấu hổ hay không đây? Đã gấp đến độ không dằn nổi rồi.”

Trưởng Tôn Hi nghe vậy lắp bắp kinh hãi, không tiện nói chen vào, chỉ đành tạm thời lắng nghe.

Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày nói: “Hiện tại quan trọng, không phải Hứa Tường có nguyền rủa nàng không, có câu dẫn cô không, mà là không nghĩ tới chuyện lại sinh ra biến cố!” Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh, cũng có vài phần phiền não, “Sao cố tình lại được Sở vương qua đường c·ứu lên chứ?” Đột nhiên, tầm mắt hắn dừng trên người Trưởng Tôn Hi.

Bộ dáng nàng dung tư thanh lệ, mặt mày như họa, nói nhan sắc nàng khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng, khó trách Sở vương lại nhớ mãi không quên. Mà hôm nay nàng đúng lúc mặc y phục cùng loại với Hứa Tường, không……, phải nói là Hứa Tường, cố tình mặc xiêm y giống nàng, lúc này mới dẫn tới Sở vương cứu người.

Thì ra trong bàn cờ của Hứa Tường, Trưởng Tôn Hi cũng là một nước đi.

Thái Tử Phi là một người thông minh, thấy trượng phu đánh giá biểu muội, khẳng định không phải thấy sắc nảy lòng tham trước mặt mình, lại nghĩ tới hắn nói đến Sở vương, dần dần hiểu ra vài phần. Không khỏi kh·iếp sợ nói: “Đúng rồi! Có phải xiêm y thứ hỗn trướng kia mặc, không khác gì Linh Tê hay không, khó trách……, khó trách Sở vương lại nhảy xuống cứu nàng.”

Trưởng Tôn Hi kinh ngạc nói: “Mặc giống ta?”

Nghe ý tứ hai vợ chồng bọn họ, Hứa Tường cố ý mặc xiêm y giống mình, sau đó lại nói dối thai của Thái Tử Phi không tốt, lừa Thái Tử qua đi. Người của Chiêu Hoài Thái Tử đẩy nàng xuống nước, càng không ngờ, gặp được Sở vương lại đây, ---- hắn cho rằng nàng là mình, cho nên lập tức xuống hồ cứu Hứa Tường.

Bởi vì đột nhiên nghe được một nửa, không khỏi nghi hoặc, “Hứa Tường trang điểm giống ta, nhưng làm sao biết Sở vương nhất định sẽ đi ngang qua?”

Thái Tử Phi cáu giận không thôi, “Linh Tê! Nàng muốn đem ý đồ câu dẫn Thái Tử làm hư thanh danh, tất cả đều đẩy lên trên người muội! Đến lúc đó mẫu thân khẳng định sẽ theo ý nàng, che giấu cho nàng, mà muội……” Thanh âm có chút gian nan, “Đã có thể bị Hứa Tường hủy hoại hoàn toàn.”

Trưởng Tôn Hi đổi đổi sắc mặt, đây, đây……, đây đúng là nằm không cũng trúng đạn, mình núp ở hậu viện cũng bị tai bay vạ gió nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.