🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Hoàng Thượng, nô tỳ thật sự nghĩ như vậy.” Trưởng Tôn Hi chậm rãi niết đầu cho hắn, từ từ nói: “Gia tộc nô tỳ đã mất, không có huynh trưởng, không có thúc bá, cũng không có cha mẹ……” Đột nhiên cảm thấy thân thể hoàng đế động đậy, không khỏi hỏi: “Là nô tỳ niết đau Hoàng Thượng sao?”

“Không có.” Hoàng đế vẫn nhắm mắt , “Ngươi nói tiếp đi.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi hiểu rõ, nếu mình không nói một lý do hợp tình hợp lý, vậy vừa nãy chính là đang nói dối, không chừng sẽ chọc giận hoàng đế. Cho nên tận lực làm đều thanh âm, thành thật có thể tin, “Tuy rằng nô tỳ còn có cữu cữu và mợ, nhưng mợ có khúc mắc với nô tỳ, gần như kẻ thù, tự nhiên không chịu che chở. Còn cữu cữu, nô tỳ làm sao có thể chuyện gì cùng nhờ ông ấy, làm ông ấy khó xử với mợ? Nô tỳ vốn là lục bình giữa dòng, không nơi dựa dẫm, gả cho người khó tránh khỏi bị nhà chồng khinh thường, cho nên nô tỳ không muốn gả.”

Ai cũng không gả, cả đời ngốc ở Ngự Thư Phòng cũng tốt.

Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài, “Chỉ là ngươi còn trẻ, năm dài tháng rộng, khẳng định sẽ cảm thấy tịch mịch gian nan.”

Trưởng Tôn Hi nhoẻn miệng cười, “Nô tỳ không sợ.” Quay đầu nhìn nhìn kệ sách bên ngoài, “Ngự Thư Phòng có rất nhiều sách, rất nhiều chuyện xưa xem không hết. Không phải nói, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc💥 sao? Tuy nô tỳ là nữ tử, nhưng có sách làm bạn cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.”

Hoàng đế cười, “Tiểu nha đầu, lời nói đều tính là lời trẻ con.” Như là rất vừa lòng với câu trả lời của nàng, b·iểu t·ình trên mặt trở nên thả lỏng, nhưng yên lặng một lát, lại nói: “Hiện tại ngươi nghĩ như vậy, tương lai chưa chắc sẽ nghĩ như vậy. Hồng nhan dễ lão, phương hoa dễ thệ💥, mỹ nhân nào không lo lắng tuổi qua già đi? Không quý trọng dung nhan của mình đâu?”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên mở mắt.

Trưởng Tôn Hi mặc dù ngồi sau lưng hoàng đế, góc độ này chỉ có thể nhìn được nửa mí mắt hắn, nhưng vẫn cảm giác hàn quang bắn ra bốn phía, vô ý sinh ra một nỗi sợ hãi! Rốt cuộc là hoàng đế nhớ tới cái gì? Hay là mình làm sai chỗ nào? Tâm sinh nhút nhát, không tự giác rụt về tay.

“Niết tiếp đi.” Hoàng đế lại nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi khẩn trương, lực tay có chút không đều.

Hoàng đế tự nhiên cảm nhận được, cũng không nói toạc ra, mà chỉ nói: “Nghê tư tịch tuổi quá lớn, một tiểu cô nương như ngươi, ở cùng nàng khẳng định không có gì để nói. Cả ngày cứ buồn như vậy ở Ngự Thư Phòng, làm bạn cùng một đống sách vở khô khan, bản thân ngươi không sợ buồn hỏng người, trẫm còn sợ ngươi buồn choáng váng đây.”

Đây là muốn đuổi mình đi sao? Trưởng Tôn Hi tức khắc nóng nảy, “Ta không buồn! Hoàng Thượng, xin người đừng đuổi ta ra Ngự Thư Phòng.” Bên ngoài không biết có bao nhiêu người chờ lấy mạng mình, ra khỏi lồng sắt này, mình còn chưa bay đến giữa không trung đã bị bẻ mất cánh.

Hoàng đế không khỏi cười.

Nha đầu này, lúc khẩn trương, lại thả lỏng, liền cầm lòng không đậu sẽ "ta" rồi "ta". Đều do mình vừa rồi làm nàng sợ, cũng do mình không tốt. Trong lòng than nhẹ, những chuyện quá khứ……, đều là Hứa thị bướng bỉnh lãnh cảm, không liên quan đến nàng.

Bất quá thấy nàng không muốn rời Ngự Thư Phòng như vậy, trong lòng, cũng sinh ra vài phần vui sướng nhàn nhạt.

Cho nên cười nói: “Trẫm không nói muốn đuổi ngươi đi.”

Trái tim treo trên không của Trưởng Tôn Hi cuối cùng rơi trở về.

Hoàng đế lại nói: “Trẫm chỉ nghĩ, năm rộng tháng dài, đừng để tiểu cô nương thủy linh mới mẻ như ngươi, cuối cùng buồn phiền thành lão thái thái.” Hoa tươi nếu mất đi nước, thành khô héo, cũng không còn hứng thú, cũng thật khiến người tiếc hận. “Cho nên, trẫm muốn tìm người lại đây cùng ngươi. Ngày thường trò chuyện, tâm sự, nói một chút chuyện tiểu cô nương các ngươi thích.”

A? Muốn làm cái gì? Trưởng Tôn Hi nghe vậy bỗng dừng tay.

Hoàng đế ôn hòa nói: “Trẫm nhớ, Phó Tư Nhạc còn tính quen biết ngươi, cho nên trẫm cho người đi truyền chỉ, điều nàng từ Tư Nhạc Tư đến Ngự Thư Phòng, sau này cùng ngươi làm tư tịch.”

Từ từ! Ai nói mình muốn nói chuyện phiếm với Phó Trinh?!.

Trưởng Tôn Hi không khỏi nghẹn ngay ngực, “Hoàng Thượng, ta……”

“Như thế nào?” Hoàng đế xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, “Chẳng lẽ ngươi không thích Phó Tư Nhạc?”

“Không có, không có.” Trưởng Tôn Hi cũng không dám nói nhiều đến Phó Trinh, miễn cho đắc tội Chiêu Hoài Thái Tử, chỉ giải thích: “Chỉ là cảm thấy việc này không thích hợp lắm. Rốt cuộc có hai tư tịch cũng đã vừa tròn, lại đến thêm một người, chẳng phải thành ba người? Hơn nữa, Phó Tư Nhạc luôn luôn rất có thiên phú viết nhạc biên vũ khúc, đặt ở Ngự Thư Phòng thật sự là quá lãng phí.”

Hoàng đế trầm ngâm nói: “Nếu như thế, trẫm sẽ không bãi bỏ chức vị tư nhạc của nàng, để một mình nàng kiêm hai chức cũng tốt. Nàng ở Ngự Thư Phòng thời gian nhàn rỗi rất nhiều, không chậm trễ nàng viết nhạc biên vũ khúc. Còn về Ngự Thư Phòng dư người, việc này cũng không tính cái gì, gần đây sách trẫm muốn xem thật quá nhiều, nhân thủ Ngự Thư Phòng không đủ thêm một người cũng không sao.”

Trưởng Tôn Hi tức khắc hết chỗ nói rồi.

Thật là! Ngươi là hoàng đế, ngươi muốn như thế nào nói bừa thì cứ nói bừa đi.

Tuy rằng chửi thầm trong lòng, nhưng trăm triệu không dám mạo phạm hoàng đế. Huống hồ trước mắt chuyện đã thành kết cục đã định, tiếp tục nhiều lời, không chỉ có sẽ làm Phó Trinh liên lụy, còn sẽ khiến Chiêu Hoài Thái Tử oán trách mình, hảo tâm của hoàng đế bị từ chối cũng sẽ không cao hứng. Hơn nữa, hoàng đế làm như vậy cũng là lòng tốt, là đang quan tâm mình.

Cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ phúc phúc, “Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.”

Hoàng đế niết đầu xong, theo thường lệ ở bên trong nghỉ ngơi ngủ trong chốc lát.

Trưởng Tôn Hi rón ra rón rén đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy Phó Trinh mặc phục sức tư nhạc màu tím nhạt đứng ở cửa, chắc vẫn chưa kịp đổi y phục tư tịch. Bất quá cũng không cần, nếu hoàng đế cho nàng kiêm hai chức, tư nhạc, tư tịch chẳng phải chỉ là nàng, không cần lại thêm phiền.

Phó Trinh đại khái biết hoàng đế đang ngủ bên trong, không dám lên tiếng.

Trưởng Tôn Hi dẫn nàng ra bên ngoài, sau đó nói chuyện ở chỗ sâu trong kệ sách, “Hoàng Thượng nói, cho ngươi tiếp tục đảm nhiệm chức tư nhạc, sau này cũng không chậm trễ viết nhạc biên vũ khúc.” Nàng rất có thiên phú trên mặt âm nhạc vũ đạo, đừng vì không thể làm công việc yêu thích, mà bực bội với mình.

Phó Trinh ngược lại cũng không để ý mấy việc này lắm, nhưng nàng biết, khẳng định là đối phương đã nói lời hay trước mặt hoàng đế, bằng không nào có loại chuyện tốt như thế này? Một người giữ hai chức, nhận hai phần bổng lộc.

Cho nên cúi cúi người, “Đa tạ Trưởng Tôn tư tịch thay ta nói tốt.”

Trưởng Tôn Hi cười nói: “Chỉ là cảm thấy Phó Tư Nhạc rất có tài, lãng phí thật đáng tiếc.”

Phó Trinh lại hỏi: “Hoàng Thượng còn nói gì không?”

Trưởng Tôn Hi thấy sắc mặt nàng có chút lo lắng, trả lời: “Chưa nói gì. Nga, chỉ nói cảm thấy một mình ta ở chỗ này, tiểu cô nương gia, chỉ sợ không thể lo liệu quá nhiều việc, cho nên để ngươi lại đây giúp đỡ.”

Phó Trinh lẳng lặng đánh giá nàng.

Bộ dáng đối phương vốn là màu tóc như mây, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng nõn như ngọc, giờ phút này mặc một bộ phục sức tư tịch màu xanh lá nhạt, lại được đám thư tịch cổ kính tôn lên, càng tôn lên vẻ đạm mạc giống như mỹ nhân.

---- yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Hoàng đế coi trọng Trưởng Tôn Hi, ở trong cung đã sớm không phải bí mật gì.

Nói cái gì việc ở Ngự Thư Phòng quá nhiều lo liệu không hết, tất cả đều là lời nói dối. Nghĩ đến là hoàng đế sợ nàng tuổi trẻ, tịch mịch, cho nên kêu mình lại đây làm bạn với nàng đi? Tâm tình có chút thả lỏng, chỉ cần không phải hoàng đế kiêng kị mình qua lại với Chiêu Hoài Thái Tử, cố ý điều mình đi khỏi là được.

Bất quá……, cũng khó nói rõ hoàng đế không có một tầng ý tứ này, sau này cũng cần giữ khoảng cách với Chiêu Hoài Thái Tử.

“Phó Tư Nhạc ngồi.” Trưởng Tôn Hi ở chỗ này xem như có chút tư lịch, liền làm chủ nhân, rót cho nàng một ly trà, “Uống trước ly trà giải khát.” Sau đó mình cũng ngồi xuống, giới thiệu đôi chút: “Ngày thường nơi này cũng không quá nhiều việc, chỉ là sau này cố gắng nhớ hết mỗi danh sách là được.”

Phó Trinh mỉm cười nói: “Được, làm phiền Trưởng Tôn tư tịch lo lắng.”

Phó Trinh đã đến, cũng không khiến cuộc sống của Trưởng Tôn Hi có biến hóa gì lớn.

Rốt cuộc Phó Trinh vốn dĩ chính là một người có tính tình đạm như cúc, lời nói cũng không nhiều lắm, tính tình lại là hiền hoà dịu dàng, ---- chỉ cần không phải thời điểm ra tay cùng Chiêu Hoài Thái Tử, ngày thường là một người rất dễ sống chung.

Hoàng đế đại khái thật sự lo lắng Trưởng Tôn Hi sẽ tịch mịch, ngay cả phòng cho Phó Trinh, cũng sắp xếp ở bên cạnh. Hai người các nàng, nếu từng người ở trong phòng lớn tiếng hô to, đều có thể nghe được thanh âm đối diện, ngày thường qua lại vô cùng thuận tiện. Nhưng Trưởng Tôn Hi thật sự không có hứng thú, Phó Trinh cũng sẽ không chủ động đi tìm nàng, cho nên chỉ làm hàng xóm nhạt nhẽo như nước ốc.

Bất quá Trưởng Tôn Hi vẫn cảm kích hoàng đế, rốt cuộc vẫn là hảo tâm của hắn, hơn nữa tuổi Phó Trinh xấp xỉ mình, lại thêm bộ dáng không tồi, tài tình cũng có. Ngẫu nhiên lúc nhàm chán, tâm sự với nàng chút sách về chuyện xưa, hoặc là nghe nàng nói một chút phổ nhạc, hay bố trí vũ đạo linh tinh, cuộc sống đích xác không nhàm chán như trước nữa.

Nghê tư tịch mặt than kia, hiện tại đã có thể xem như không tồn tại.

Ngày tháng thanh tịnh nhàn nhã như thế, trôi qua thật sự mau, ngoại trừ hoàng đế ngẫu nhiên gọi đi niết đầu, cùng với Giang Lăng Vương vài lần tìm tới nói chuyện, không còn bất luận gợn sóng gì khác. Gần một tháng qua đi, Sở vương cư nhiên không còn tới tìm nàng, dường như thật sự bắt đầu làm ca ca tốt, không tới quấy rầy nữa.

Thực nhanh đã tới cuối năm.

Phần Quốc phò mã Hứa Giới quả nhiên tự mình tới đón người, nói: “Cùng cữu cữu trở về ăn tết.”

Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngạc nhiên.

Cái gì? Muốn mình đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa? Không, mình thật sự không muốn đi.

Cho nên chần chờ: “Cữu cữu, hay là chúng ta đi Đông Cung đi? Trò chuyện cùng biểu tỷ.” Miễn cho đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, không chừng bị cái gì hại ch·ết. Trong lòng cân nhắc, dù sao thái độ mình cần phải kiên quyết, không đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa.

Không ngờ, Hứa Giới trực tiếp gật đầu, “Ừ, đi Đông Cung.”

Ừ? Dễ nói chuyện như vậy? Trong lòng Trưởng Tôn Hi thoáng có chút kỳ quái.

Hai người cùng nhau lên xe ngựa, chậm rãi đi trước.

Sắc mặt Hứa Giới khó coi thở dài, “Thái Tử điện hạ tới hỏi ta.”

Trưởng Tôn Hi ngẩn ra một chút, lúc này mới hiểu ra lời hắn nói là có ý tứ gì. Nhìn sắc mặt của hắn, Hứa Tường quả nhiên không phải nữ nhi ruột của hắn, mà là……, Phần Quốc trưởng công chúa sinh cùng người khác. Đây không phải đề tài vui vẻ gì, cho nên buông mi mắt xuống, bất an nói một câu, “Con là lo lắng biểu tỷ, cho nên mới……”

“Linh Tê, con không cần giải thích.” Hứa Giới trầm sắc nói: “Đều do cữu cữu, ngược lại làm con bị liên lụy bị kinh hách.”

Nếu lúc trước mình quyết đoán một chút, không nói hòa li với Phần Quốc trưởng công chúa, cũng nên tìm cớ sinh bệnh linh tinh gì đó, dọn khỏi phủ Phần Quốc trưởng công chúa. Nói như vậy, Linh Tê cũng sẽ không phát hiện chuyện xấu của độc phụ kia, cũng sẽ không lần lượt đưa tới sát khí, thậm chí suýt nữa bị hại đến không thể mang thai.

Tưởng tượng đến nơi này, trong lòng vẫn cứ nhịn không được nghĩ lại mà sợ.

Trưởng Tôn Hi thấy đầy mặt hắn toàn là áy náy bất an, khuyên nhủ: “Cữu cữu, việc này cũng không phải cữu cữu sai, không phải chuyện cữu cữu làm mất mặt. Mặc dù con bởi vậy chọc phải phiền toái, muốn trách, cũng chỉ có thể trách những người tàn nhẫn độc ác đó, không liên quan đến người.” Muốn hổ thẹn, cũng nên là Phần Quốc trưởng công chúa hổ thẹn, muốn xuống địa ngục cũng là nàng nên đi!

Hứa Giới ngẩng đầu nhìn nhìn cháu ngoại gái, cảm khái nói: “Linh Tê, con lớn rồi cũng hiểu chuyện rồi.”

Trưởng Tôn Hi cười gượng.

“Con yên tâm.” Hứa Giới lại nói: “Mặc kệ là con, hay là Quỳnh Hoa, sau này ta đều sẽ càng thêm lưu tâm. Còn Phần Quốc trưởng công chúa bên kia, còn có Hứa Tường, cũng sẽ cho người nhìn chằm chằm, miễn cho các nàng lại chơi âm mưu quỷ kế gì.”

“Đúng rồi, cữu cữu.” Bỗng nhiên trong đầu Trưởng Tôn Hi linh quang chợt lóe, nhớ tới một việc chính sự, “Con……” Nhưng lại không thể hỏi thẳng, mà là kiếm lời nói dối, “Con có một giấc mộng, mơ thấy một chỗ rất là quen thuộc, chỉ là nghĩ mãi không ra rốt cuộc là chỗ nào.”

“Mộng?” Hứa Giới hỏi: “Mộng gì? Con cứ nói.”

Trưởng Tôn Hi cân nhắc trong lòng một phen.

Sở vương nói cái sân kia chính là phủ Phần Quốc trưởng công chúa, mình muốn biết chân tướng, nhưng lại không muốn mạo hiểm tự mình qua đó xác nhận. Tuy rằng có thể hỏi Thái Tử Phi, nhưng bên trong liên lụy quá nhiều, nàng đang mang thai, lại không muốn làm nàng vì thế lúc kinh lúc rống, không bằng hỏi Phần Quốc phò mã càng thỏa đáng hơn.

Cho nên tận lực nhớ lại lúc ấy nhìn thấy, “Là một phòng ở, có tấm bình phong mười hai miếng gỗ tử đàn khảm lưu li, ừm……,trên đệm giường có hoa văn lá trúc, chăn có màu hồng cánh sen. Ngoài phòng có cái sân, đình viện rất là rộng lớn, giữa sân có tòa núi giả đứng sừng sững, phía dưới ao, có mấy con cá chép màu đỏ đang bơi lội……”

Hứa Giới ngắt lời nói: “Con nói……, hình như là Uy Nhuy Viện.”

Thật sự là viện trong phủ Phần Quốc trưởng công chúa?! Mặc dù Trưởng Tôn Hi đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn chấn kinh.

“Sao vậy?” Hứa Giới hỏi.

Sắc mặt Trưởng Tôn Hi chuyển trắng, yên lặng, lại lần nữa xác nhận: “Cữu cữu, người thật sự nhớ rõ là Uy Nhuy Viện?” Lại bồi thêm một câu, “Đúng rồi, song sa của phòng ở đó có hai tầng, màu đỏ nhạt, hơn nữa còn thêu hoa văn bằng chỉ vàng.”

“Chính là Uy Nhuy Viện.” Ngữ khí Hứa Giới chắc chắn, “Phòng con nói, được bố trí lúc Quỳnh Hoa xuất giá.” Nhìn nhìn ngoài xe ngựa, hạ giọng, “Chắc con đã quên, con đã thay Quỳnh Hoa làm việc kia đó.”

Trưởng Tôn Hi cảm thấy hàn khí ứa ra quanh thân.

Thật sự! Lời Sở vương nói đều là thật sự!

Mấy ngày nguyên chủ thay thế Thái Tử Phi làm tân nương tử, đã xảy ra biến cố, bị người đưa từ phủ Phần Quốc trưởng công chúa, thông qua mật đạo đưa đến thanh nhã tiểu trúc, đưa đến trên giường Sở vương! Có người muốn mưu hại Thái Tử Phi, khiến nàng và Sở vương thân bại danh liệt, khiến Chiêu Hoài Thái Tử bởi vậy hổ thẹn chịu nhục!

Càng ly kỳ hơn chính là, lúc ấy mình cùng Sở vương từ mật đạo tiến vào Uy Nhuy Viện, chung quanh phòng ở kia căn bản không có giới nghiêm, cũng không có dấu hiệu phong tỏa. Nói cách khác, người phủ Phần Quốc trưởng công chúa cũng không biết việc này. Chuyện này đến tột cùng đã làm như thế nào? Ở trước mắt bao người, tân nương gả đi từ phủ công chúa bị người rót thuốc mê đưa đi, sau đó……, lại bị người đưa trở về, cư nhiên không có người nào biết! Việc này cũng quá rợn người rồi.

Việc này yêu cầu nội ứng ngoại hợp, cho nên nói, trong phủ Phần Quốc trưởng công chúa khẳng định cất giấu một tai họa!

Trưởng Tôn Hi có chút hãi hùng kh·iếp vía.

“Phò mã, tới Đông Cung rồi.” Ngoài xe ngựa, vang lên tiếng cung nhân.

Hứa Giới gọi cháu ngoại: “Linh Tê, sao phát ngốc rồi? Xuống xe.” Cười khuyên giải, “Có phải mơ thấy giấc mộng không tốt nào hay không? Đừng để trong lòng, mộng đều ngược cả thôi, chúng ta đi vào gặp Quỳnh Hoa trước rồi nói.”

“Từ từ.” Trưởng Tôn Hi gọi cữu cữu lại, trầm sắc nói: “Chúng ta đi gặp Chiêu Hoài Thái Tử trước.”

💥Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc, dịch tạm có nghĩa là: Trong sách tự có lầu vàng, trong sách tự có mỹ nhân như ngọc

💥Hồng nhan dễ lão, phương hoa dễ thệ: Hồng nhan mới thoáng chốc thành kẻ bạc đầu, hương thơm cỏ hoa chỉ còn lại khoảnh khắc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.