Nghiệt chủng Hứa Tường này thân thế không trong sạch, tâm can cũng tối đen.
Nàng bị mẫu thân làm hại không sinh được con là xứng đáng, nhưng thật không khéo, cũng khiến muội muội bị hại cùng! Hơn nữa nàng còn muốn mượn đao gi·ết người? Cho rằng muội muội lại đây khóc nháo, mình lập tức sẽ đi gi·ết Trưởng Tôn Hi cho nàng? Ha hả, ở trong mắt nàng mình ngu xuẩn như vậy à? Hay đầu óc nàng hư rồi.
Vô Ưu công chúa khóc ròng nói: "Ta và Tường tỷ tỷ sao lại xui xẻo vậy chứ, ô ô ô......"
"Xui xẻo?" Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử lộ ra sắc bén, thật sự không thể nhịn được nữa, hận sắt không thành thép nhìn muội muội, "Vô Ưu, sao muội ngu như vậy hả? Đại Cô mẫu động tay động chân trong nhân sâm, ngược lại khiến Hứa Tường trúng chiêu, nàng còn dám nói chân tướng sự thật với Hứa Tường sao? Tất nhiên đẩy hết thảy lên người Trưởng Tôn Hi."
Vô Ưu công chúa vẫn chưa chấp nhận, nức nở nói: "Cho dù như thế, Tường tỷ tỷ......, Tường tỷ tỷ cũng không biết mà."
"Không biết? Ha hả." Chiêu Hoài Thái Tử tức giận đến cười lạnh, liên tục hỏi ngược lại: "Nàng không biết, liền dám xúi giục muội lại đây tìm cô cáo trạng? Nàng không biết, liền dám mượn đao gi·ết người, để cô đi gi·ết Trưởng Tôn Hi? Nàng không biết, liền đẩy người một lòng đối tốt với nàng như tỷ muội, ra ngoài làm mũi nhọn?"
Vô Ưu công chúa bị hỏi đến giật mình, vẫn còn nói đỡ Hứa Tường, "Không có, Tường tỷ tỷ không để cho ta tới cáo trạng, là tự ta tới tìm Thái Tử ca ca mà."
"Ngươi thật là......" Chiêu Hoài Thái Tử quá tức giận, quả thực hoài nghi khi mẫu thân sinh muội muội, có phải sinh thiếu đầu óc rồi hay không? Sao lại hồ đồ tới bước này? Gân xanh ẩn ẩn loạn nhảy trên thái dương, trực tiếp vạch trần nói: "Nếu Hứa Tường cho rằng là Trưởng Tôn Hi hại nàng, làm nàng không thể có thai, chẳng phải sẽ hận ch•ết Trưởng Tôn Hi sao? Nếu như thế, vì sao nàng ta không để Đại Cô mẫu đi gi·ết nàng? Không vội báo thù, cư nhiên còn nhàn nhã khóc lóc kể lể trước mặt ngươi." Ánh mắt trong trẻo nhìn đôi mắt muội muội, "Nếu như vậy còn không phải lợi dụng ngươi, vậy rốt cuộc phải như thế nào, mới gọi là lợi dụng?!"
"Đông!" Một tiếng, như là chuông đồng ch·ạm vào ngực Vô Ưu công chúa.
Nàng không phải khờ, chẳng qua tuổi có chút nhỏ, có chút ngây thơ, hơn nữa thân phận cho phép, căn bản là không có người dám dùng âm mưu quỷ kế với nàng, cho nên cũng chưa hiểu lắm mặt tối của lòng người. Càng sẽ không vô duyên vô cớ đi hoài nghi Hứa Tường, người vẫn luôn ôn nhu, săn sóc mình như tỷ tỷ ruột.
Giờ phút này bị ca ca nói trắng ra, cẩn thận ngẫm lại, bất luận như thế nào cũng không tìm cớ lấp liếm cho Hứa Tường được nữa.
Nàng......, thật sự đã lợi dụng mình!
Mẫu hậu ch·ết sớm, tuy rằng có một ca ca ruột thịt, chỉ là tuổi chênh lệch quá lớn, hơn nữa hoàng tử và công chúa cũng không thể mỗi ngày dính sát bên nhau. Ca ca lại là Thái Tử, tự nhiên có sách đọc hoài không xong, có những thứ học hoài không hết, còn có các loại đại sự triều đình chờ hắn đi giúp đỡ phụ hoàng, thời gian gặp mặt ngày thường cũng không nhiều.
May mắn mẫu hậu nuôi Hứa Tường ở trong cung, nàng vừa ôn nhu, vừa hào phóng, lại săn sóc, như là tỷ tỷ ruột, chuyện gì đều suy nghĩ cho mình, còn giải buồn cho mình. Tự nhiên sẽ đối đãi với nàng như tỷ tỷ ruột, món ngon chia cho nàng, y phục xinh đẹp cũng chia cho nàng, ai làm nàng bị ủy khuất, mình liền xuất đầu trước tiên cho nàng.
"Ô ô......" Vô Ưu công chúa đột nhiên thương tâm khóc lên, lúc này đây, còn thương tâm hơn vừa rồi biết mình không thể mang thai, tâm trở nên rét lạnh, "Ô ô, ta......, ta xem nàng như tỷ tỷ ruột, cái gì cũng muốn tốt cho nàng." Nước mắt rơi vì bị người phản bội, như là m•áu hồng trút xuống, "Vì nàng, đến phụ hoàng ta cũng chống đối, còn bị cấm túc. Nàng......, nàng sao lại có thể đối với ta như vậy? Sao lại có thể, ô ô ô......"
"Vô Ưu, đừng khổ sở." Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử hiện lên một mảnh đau lòng, một mảnh áy náy, ôm muội muội vào trong lòng, "Đều do ca ca, là ca ca ngày thường chăm sóc muội không chu toàn, sau này ca ca sẽ bên cạnh muội nhiều hơn."
Còn Hứa Tường, nghiệt chủng lòng dạ hiểm độc vốn không nên tồn tại trên thế gian này.
Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần dần đen.
Chờ dùng cơm chiều, tiêu thực, Giang Lăng Vương vẫn muốn dính Trưởng Tôn Hi.
Trưởng Tôn Hi không thể làm gì được, chỉ mong vị tiểu tổ tông này mau chóng hết mới mẻ, vết thương trên đùi mau khỏi, còn mình thì nhanh chóng về Ngự Thư Phòng thanh tĩnh. Không nói cái khác, đi Ngự Thư Phòng sẽ không bao giờ đụng tới Sở vương nữa, bớt lo.
Nàng hôm nay cả ngày đều là tâm thần không yên, tinh thần mệt nhọc, ngã xuống liền ngủ luôn.
Giang Lăng Vương mới đầu cũng mệt, ai biết ngủ đến nửa đêm lại tỉnh.
Vốn bực bội lăn qua lộn lại, đột nhiên nhớ tới dưới bục bước chân còn có một người, liền ghé vào mép giường nhìn xuống. Gương mặt đẹp như cánh hoa sen, bị chậu than hun đến đỏ bừng, như đóa sen hồng nở rộ giữa trời hè tháng sáu. Di......, như thế nào còn mang "Giọt sương"? Ở khóe miệng nàng, cư nhiên treo một giọt nước miếng, khẳng định là mơ thấy ăn món gì ngon rồi.
Ha ha! Giang Lăng Vương ở trong lòng cười đến bụng đau.
Hắn vươn tay ra, muốn lau cho nàng chút nước miếng đáng yêu này.
Ngứa ngáy trên mặt khiến Trưởng Tôn Hi bị hắn đánh thức, đột nhiên mở mắt vừa thấy, vừa vặn nhìn đến một thân ảnh cúi người xuống trong bóng tối, "Ai?!" Nàng kh·iếp sợ, theo bản năng phất tay đẩy người, "A! Tránh ra!"
"Đừng đánh!" Giang Lăng Vương nhanh chóng giơ tay che đậy, "Là ta......" Kết quả hai người đẩy đẩy chắn chắn, lôi lôi kéo kéo, không cẩn thận, hắn liền "Bùm" rớt xuống giường.
Không nghiêng không lệch, vừa lúc rớt trên người Trưởng Tôn Hi.
"Ai da!"
"A, đau quá!"
Trưởng Tôn Hi đau đến hàm răng đánh nhau, đợi cho thấy rõ ràng người trên người mình là Giang Lăng Vương, không khỏi dở khóc dở cười. Xoa xoa đầu vai của mình, vừa đau, vừa tức, nhịn không được oán trách nói: "Điện hạ, buổi tối không lo ngủ đi, không có việc gì khiến ta sợ làm gì chứ? Sắp bị ngươi hù ch·ết rồi."
Giang Lăng Vương cau mày hút khí, liên tục kêu to, "Ai da......, đau quá, đau quá a."
Trưởng Tôn Hi tức cười nói: "Ngươi kêu đau cái gì? Ta mới là cái đệm thịt, muốn kêu, cũng nên là ta kêu nha."
"Không sao." Trưởng Tôn Hi không phải kiểu cô nương kiều khí, nhịn đau một chút, qua rồi thì thôi, nhưng lo lắng vị đậu hũ trước mắt này, "Ngươi không sao chứ? Có chạm vết thương trên đùi không? Ta nhìn xem......"
Giang Lăng Vương vội nói: "Trên đùi không có việc gì, chỉ mấy vết rách có chỗ đau thôi."
"Không có việc gì thì tốt." Trong lòng Trưởng Tôn Hi xem hắn là tiểu hài nhi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ oán trách nói: "Mau đứng lên, nặng quá, ta sắp bị ngươi đè hỏng rồi."
"Kẽo kẹt" một tiếng, một cung nhân bên ngoài chạy vào, "Điện hạ! Xảy ra chuyện gì?" Vừa vào cửa, đã nhìn thấy hình ảnh "Nam trên nữ dưới" như vậy, sắc mặt tức khắc đại biến, cho rằng phá hỏng chuyện tốt gì.
Cung nhân sợ tới mức mất hồn, nhanh chóng vẫy lui người phía sau, đóng cửa lui ra ngoài.
Trưởng Tôn Hi tức cười nói: "Ngươi nhìn xem, làm người khác nhìn hiểu lầm." Dùng sức đẩy hắn, "Nhanh đi lên."
Giang Lăng Vương cắn răng hút khí bò lên, lại là nước mắt lưng tròng, "Tay của ta, còn có chân." Vừa kiểm tra, vừa lầu bầu nói: "Ai da, ai da......, chỗ nào cũng đau."
"Được rồi." Trưởng Tôn Hi mấy ngày này cùng ăn cùng ngủ với hắn, không khỏi quen thuộc, hơn nữa tính tình hắn tốt, nói chuyện cũng liền mang theo vài phần tùy ý, "Nũng nịu giống như cô nương vậy đó." Duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn, "Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, mau trở về nằm, đừng để đông lạnh bị cảm."
"Ai giống cô nương chứ?!" Giang Lăng Vương không phục, chỉ là cắn răng, cũng không dám kêu đau nữa, lại giơ tay sờ sờ mặt mình, "Ngươi đừng niết ta, ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi." Lẩm nhẩm lầm nhầm, rút trở về trong ổ chăn, "Cứ động tay động chân như vậy, để ý về sau gả đi không được."
Trưởng Tôn Hi cố ý trêu ghẹo, "Ngươi kiều khí như vậy, cũng để ý sau này lại cưới không được nương tử."
Giang Lăng Vương mắng một câu, "Nói bậy!" Ngoài miệng hắn oán giận Trưởng Tôn Hi nhéo mặt mình, kỳ thật trong lòng cũng không phản cảm, ngược lại còn có chút lưu luyến. Thấy nàng muốn nằm xuống, duỗi tay một cái đã bắt được nàng, "Từ từ! Ta khó ngủ, vạn nhất......, chờ lát nữa ngươi ngáy ngủ thì làm sao? Vừa rồi còn chảy nước miếng."
"Ta ngáy ngủ khi nào?" Trưởng Tôn Hi buồn cười nói: "Được được, cho ngươi ngủ trước."
Trong ánh mắt đen láy thanh triệt như nước của Giang Lăng Vương, hiện lên một tia giảo hoạt, nhanh khép mắt lại.
Trưởng Tôn Hi cúi đầu, phát hiện tay mình còn bị tiểu tổ tông giữ lấy, nhìn nhìn hắn, bộ dáng tựa hồ sắp ngủ. Cho nên không thể làm gì, thở dài, đành phải chịu đựng, sau đó nghiêng người ngồi xuống.
Giang Lăng Vương nở hoa trong lòng, tuy rằng nhắm mắt, nhưng tròng mắt lại di chuyển không dừng.
Trưởng Tôn Hi muốn nói hắn vài câu lại sợ hắn xấu hổ buồn bực, há miệng thở dốc, vẫn là nhịn xuống.
Chẳng qua, bị bàn tay gầy nhom của thiếu niên nắm lấy, vừa nhẹ, vừa mềm, lại ôn nhu, như đám mây dưới nắng, trong lòng không khỏi sinh ra một ít khác thường.
Vị này......, không phải là, xem mình trở thành đối tượng yêu sớm chứ?
Kỳ thật nói hắn là hài tử có chút không chuẩn xác, nói là thiếu niên, ngược lại càng thích hợp hơn. Hơn nữa hắn tuổi này, ở hiện đại cố nhiên xem như có chút non nớt, ở cổ đại lại không xem như quá nhỏ. Nghĩ đến nếu không phải thân thể hắn có chút yếu, chỉ sợ bên người cũng đã có nha đầu thông phòng. Ách......, tưởng tượng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy quái quái.
Xem ra, sau này không thể xem hắn như tiểu hài tử nữa.
---- còn phải bảo trì khoảng cách.
Sáng sớm hôm sau, cung nhân lặng lẽ hồi bẩm chuyện này với Hoàng quý phi.
"Hàm Nhi và Trưởng Tôn tư tịch ôm nhau?"
"Đúng vậy." cung nhân cúi đầu, trả lời: "Nô tài đi vào, liền thấy Giang Lăng Vương điện hạ đang bò trên người Trưởng Tôn tư tịch, Trưởng Tôn tư tịch kêu đau, Giang Lăng Vương cũng kêu đau, không biết có phải hay không......" Chẳng lẽ là vừa "phá dưa"? Chính là lời này, rốt cuộc không dám nói thẳng ra ngoài.
Hoàng quý phi nhàn nhạt nói: "Đã biết, lui ra đi."
Cung nhân cúi đầu đi ra ngoài, đại cung nữ Phụng Châu bên cạnh nói: "Theo nô tỳ thấy, điện hạ có vài phần tính trẻ con, chưa chắc chính là việc nam nữ. Có lẽ là vừa vặn từ trên giường rớt xuống, có lẽ đang đùa giỡn. Bất quá......" Ngữ khí ngập ngừng, "Nhìn ra được, điện hạ đích xác rất là thích Trưởng Tôn tư tịch."
Hoàng quý phi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ai......"
Ngữ khí sâu kín, hình như có vẻ phức tạp nói không hết.
Trưởng Tôn Hi ở Phiếm Tú Cung độ khoảng nửa tháng.
Vết thương trên chân Giang Lăng Vương, không chỉ có kết sẹo, hơn nữa vảy còn rơt xuống giường một hai miếng nhỏ. Hắn nằm trên giường hơn mười ngày, nằm đến cả người nhức mỏi, thật sự là ngượng ngùng lại tiếp tục giả bộ, đành phải xuống giường.
Trưởng Tôn Hi khuyên can mãi, nói là sau này lại để Giang Lăng Vương tùy thời tới Ngự Thư Phòng tìm mình, cơ hội gặp mặt rất nhiều, hơn nữa bên phía Ngự Thư Phòng còn có việc, lúc này mới được thả ra. Bởi vì lo lắng Sở vương sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào, nhắc nhở bọn Phạn Âm, "Nhớ phóng đôi mắt dài một chút, nhìn kỹ vào, đừng để chó điên chạy tới cắn ta một cái."
Ai biết, trên đường gió êm sóng lặng cũng không có đụng tới Sở vương.
Chờ trở về Ngự Thư Phòng, Trưởng Tôn Hi như là an toàn chạm đất nhẹ nhàng thở ra.
Trước chào hỏi với Nghê tư tịch, cười nói: "Mấy ngày nay ta không ở đây, vất vả Nghê tư tịch một mình bận rộn." Đối diện với gương mặt than không cần nói nhiều, hàn huyên vài câu, liền vào phòng ngày thường nghỉ ngơi, hoàn toàn thả lỏng.
Trưởng Tôn Hi nằm dài trên ghế, duỗi người, chỉ cảm thấy 3600 cái lỗ chân lông cả người đều thông thoáng.
Chuyện bên Thái Tử Phi, mình tạm thời không có cách nào ra cung, còn phải tìm biện pháp gặp Chiêu Hoài Thái Tử mới được. Còn tên Sở vương bệnh tâm thần kia, cứ lải nhải nói mình là muội muội hắn, ha hả, đầu óc bị cửa kẹp đi? Theo cách nói của hắn, cứ như chuyện mới phát sinh không bằng.
Gì mà Hứa thị cùng hoàng đế sinh hắn, gì mà Hứa thị cùng Trưởng Tôn Hành sinh mình, gì mà Phần Quốc trưởng công chúa bởi vậy mới chán ghét mình, tiện đà đưa mình vào hoàng cung, rồi Phần Quốc trưởng công chúa muốn cho mình và hắn huynh muội l·oạn l·uân.
Không phải nói chứ, thật là có chút đạo lý.
Nếu không......, hôm nào tìm cơ hội hỏi Phần Quốc phò mã một chút? Hình như không thỏa đáng lắm.
Loại chuyện xấu này, Phần Quốc phò mã khẳng định sẽ che giấu cho Hứa thị, mình làm nữ nhi Hứa thị, làm sao có thể không giấu giếm cho nàng? Ngược lại còn vác mặt đi dò hỏi? Phỏng chừng hỏi không ra cái gì, cuối cùng còn sẽ bị Phần Quốc phò mã răn dạy một hồi.
Thôi, quản chuyện này làm gì? Hơn nữa chuyện này liên quan đến hoàng đế, vẫn không hỏi thì hơn.
Sở vương không phải ca ca mình cũng không sao cả, nếu đúng thì càng tốt, sau này hắn sẽ không tiếp tục dây dưa mình nữa.
Nghĩ đến đây, còn có chút ngóng trông Sở vương là ca ca của mình.
Trưởng Tôn Hi nhịn không được nhẹ nhàng cười.
"Tâm tình cũng không tồi." Hoàng đế bỗng nhiên từ bên ngoài đi đến.
Trưởng Tôn Hi hoảng sợ, đột nhiên từ trên ghế nằm dựng thẳng người, tiến lên phúc thân, "Thỉnh an Hoàng Thượng." Có chút ngượng ngùng, "Sau này ta lại cho người dọn thêm một cái ghế dựa." Quên mất, cái này chính là đồ hoàng đế dùng riêng nha.
Hoàng đế cười nói: "Đó là ghế dựa của người, cũng không phải của trẫm." Nhặt ghế bành ngồi xuống bên cạnh, "Ngươi cũng ngồi đi, không cần câu thúc như vậy. Trẫm cũng đang rỗi, lại đây......" Muốn nói qua tìm ngươi nói chuyện một chút, nhưng không thích hợp, nếu nói muốn qua tìm nàng niết đầu, lại không có nằm trên ghế nằm, cho nên sửa lời: "Hàm Nhi thế nào?"
Trưởng Tôn Hi trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, vết thương trên đùi Giang Lăng Vương điện hạ đã lành."
Hoàng đế đương nhiên biết thương thế Giang Lăng Vương, bất quá nói cho có thôi. Lát sau lại nói: "Khi ngươi ở Phiếm Tú Cung, có thể gặp Hoàng quý phi không? Nàng......" Không biết suy nghĩ cái gì, ngữ tốc hơi chậm, "Nàng khỏe không?"
Trưởng Tôn Hi vội nói: "Nô tỳ chưa được gặp mặt Hoàng quý phi nương nương, bất quá nghe nương nương nói chuyện, thanh âm bình thản, nghĩ chắc thân thể khoẻ mạnh. Mấy ngày nay, cũng không có nghe nói nương nương có chỗ không khoẻ."
Hoàng đế lặng im một hồi.
Trưởng Tôn Hi đương nhiên biết hắn không phải thật sự đi dạo, bằng không làm gì trùng hợp như vậy, ghế dựa mình ngồi còn chưa nóng, hoàng đế đã vừa vặn đi dạo đến Ngự Thư Phòng. Lo lắng nhất cử nhất động của hoàng đế đều có thâm ý, cho nên nhắc nhở trong lòng.
Ai ngờ, hoàng đế lại không tiếp tục hỏi, mà đứng dậy đến ghế nằm bên trong nằm xuống, "Xoa bóp đầu cho trẫm."
Trưởng Tôn Hi không dám chần chờ, nhanh đi trước đến bên cạnh rửa tay, sau đó tiến lên niết đầu.
Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi: "Ngươi......, có nghĩ tới gả chồng không?"
A? Vì sao lại hỏi vậy? Tâm tư Trưởng Tôn Hi bay lộn, hoàng đế đã từng tính toán thu mình làm phi, nếu mình nói tính gả chồng, chẳng phải là đánh vào mặt hoàng đế? Hơn nữa, cũng không biết có thể gả cho ai nha.
Cho nên cẩn thận trả lời: "Nô tỳ cảm thấy cả đời không gả chồng, cũng khá tốt."
"Khá tốt?" Hoàng đế cười khẽ, ngữ khí kia rõ ràng không tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]