Chương trước
Chương sau
Ân Thiếu Hạo đang muốn tìm Giang Lăng Vương lý luận một phen, chọc tức Trưởng Tôn Hi, tốt nhất là làm Giang Lăng Vương ch·ết tâm. Đúng lúc một tiểu thái giám tới truyền lời, “Hoàng Thượng tuyên Sở vương điện hạ đi vào.” Đành phải dằn cơn tức dừng câu chuyện, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó phất tay áo, xoay người đi đến chính điện Thái Cực Điện.

Sắc mặt Trưởng Tôn Hi thật không đẹp.

Giang Lăng Vương cho rằng nàng đang giận mình, bất an nói: “Ngươi đừng bực mà. Ta thật sự không cố ý lừa gạt ngươi, chỉ là cảm thấy bọn nô tài kia, thấy ta thì hết quỳ rồi quỳ, đặc biệt không thú vị. Chỉ là muốn nói chuyện bình thường với ngươi thôi, cho nên mới……, mới không có nói ra thân phận của ta, nhưng ta không có ý xấu.”

“Không có, ta không giận ngươi.” Trưởng Tôn Hi nói xong, mới phát giác ngữ khí mình không đúng, phúc phúc, “Gặp qua Giang Lăng Vương điện hạ.” Nhìn nhìn bóng dáng Sở vương đi xa, ngược lại nói: “Chúng ta đi đi, đổi chỗ ngồi khác, đừng để lát nữa Sở vương điện hạ ra tới lại gặp được.”

Trong mắt Giang Lăng Vương hiện lên một mảnh vui sướng, “Ngươi thật sự không giận ta?”

“Đương nhiên rồi.” Trưởng Tôn Hi vừa cùng hắn đi thiên điện, vừa cười nói: “Ngươi cũng không khi dễ ta, vì sao ta lại giận ngươi? Hơn nữa, điện hạ ngươi còn cứu ta một mạng mà.”

Giang Lăng Vương ngượng ngùng nói: “Đó cũng không là cái gì.” Lại ưỡn ưỡn ngực, “Ngươi yên tâm, sau này có ta ở đây, người khác khẳng định không dám khi dễ ngươi. Cho dù Đại Cô mẫu và thất hoàng huynh bọn họ, ta ngăn không được, cũng sẽ gọi phụ hoàng hỗ trợ.” Lời nói, đều muốn đẩy Sở vương vào phạm vi nàng chán ghét.

Trưởng Tôn Hi là thật sự chán ghét Sở vương, h•ận không thể gi·ết hắn, căn bản là không cần phải nhờ Giang Lăng Vương ám chỉ nhắc nhở. Nàng cười cười nói tiếp, “Đúng vậy, chúng ta không thấy những người đáng ghét đó.”

“Tốt, tốt.” Giang Lăng Vương thấy nàng thật sự chán ghét Sở vương, tức khắc càng cao hứng.

“Trưởng Tôn tư tịch, dừng bước!” Ngân Châm mang theo một cái lồng sắt, thở hồng hộc chạy tới, “Sao các người lại đi về phía sau vậy? Làm ta tìm nãy giờ.” Nói, nhẹ nhàng buông lồng sắt trên tay xuống

Trưởng Tôn Hi cười nói: “Vất vả ngươi.”

Giang Lăng Vương hướng về phía nàng chớp mắt vài cái, ý bảo đừng nói ra thân phận thật sự của bản thân.

Trưởng Tôn Hi cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy vị tiểu vương gia này có vài phần ngây thơ hồn nhiên, tự nhiên không nói theo hắn, sau đó bảo Ngân Châm đi xuống. Chỉ chỉ lồng sắt phủ tấm vải nhung, nhìn hắn hỏi: “Ngươi đoán xem, ta đưa cái gì cho ngươi?”

Giang Lăng Vương cảm thấy rất là thú vị, đôi mắt chớp, “Anh Vũ? Vẹt?”

“Không phải.” Trưởng Tôn Hi cười lắc đầu.

“Hoạ Mi?”

“Cũng không phải.”

“Ai nha, ta đoán không ra.” Giang Lăng Vương tiến lên vài bước, nôn nóng nói: “Mở ra nhìn xem.” Dứt khoát chơi xấu, trực tiếp tiến lên giở tấm vải nhung, vừa nhìn lại, bên trong nằm hai con thỏ trắng nhỏ đáng yêu.

Con thỏ đương nhiên không hiếm lạ. Hiếm lạ chính là, hai con thỏ này đều có một quầng mắt, một con bên trái, một con bên phải, để song song cùng nhau, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.

“Ha ha……” Giang Lăng Vương tức khắc bị chọc cười, cười to nói: “Ngươi đi đâu tìm được hai bảo bối này vậy? Khó trách ngươi đã nói, thật đúng là bảo bối sống nha.”

Trưởng Tôn Hi nhoẻn miệng cười, “Ta cố ý cho người tìm, ngươi thích thì được rồi.” Vốn còn muốn đưa mèo con, chó con, lại lo lắng vạn nhất cào người b·ị th·ương thì không tốt, vẫn là con thỏ tương đối dịu ngoan đáng yêu.

“Ừm, khá tốt.” Giang Lăng Vương ngồi xổm người xuống, cầm lấy cỏ bên cạnh lồng sắt đút con thỏ ăn, con thỏ “Ca ca ca” vẫn luôn ăn không ngừng, động tác rất là đáng yêu. Hắn quay đầu lại, hỏi: “Đặt tên gì cho chúng đi?” Bộ dáng đặc biệt nghiêm túc, “Chờ ta trở về nghĩ thêm mấy cái tên, viết lên giấy, cuối cùng lại chọn tên tốt nhất.”

Trưởng Tôn Hi tự nhiên muốn phụ họa hắn, cười gật đầu, “Được đó.”

“Trưởng Tôn tư tịch.” Ngân Châm lại từ trên hành lang chạy tới, vẻ mặt tươi cười, “Vừa mới có tin tức, Hoàng Thượng ở Thái Cực Điện hạ thánh chỉ, ban Hoắc nhị tiểu thư phủ Trấn Quốc công, cho Sở vương điện hạ làm phi.”

“Thật sự?!” Trưởng Tôn Hi đại kinh đại hỉ, liến thoắng hỏi: “Sở vương điện hạ sắp cưới vương phi? Không phải nói dối?”

Ngân Châm cười khổ nói: “Loại chuyện như thế này, nô tài làm sao dám nói lung tung.”

“Tốt!” Tâm tình Trưởng Tôn Hi như được ánh mặt trời chiếu rọi, từ túi tiền sờ soạng ra một khối vàng, “Thưởng ngươi.” Cười đến không khép được miệng, thật tốt quá! Sở vương cưới vương phi, cũng sẽ không nhàn nhã như hiện tại nữa đi? Chờ đã, không đúng! Sau khi Sở vương cưới vương phi về, còn dây dưa mình như vậy nữa không, nếu vẫn như vậy Sở vương phi còn không hận ch·ết mình à?

Không phải chứ, đây chẳng phải lại càng đau đầu thêm rồi hay sao?

Giang Lăng Vương thấy nàng trong chốc lát vui vẻ, trong chốc lát phát sầu, không khỏi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Hi ngồi trong đình hóng gió thở dài, xoa mày, “Ta đau đầu.”

Giang Lăng Vương xách theo lồng sắt qua buông xuống, nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, lần trước ta thấy ngươi xoa bóp cho phụ hoàng đặc biệt tốt, ta cũng lén học, chuẩn bị về sau lại làm phụ hoàng cao hứng. Đúng lúc còn chưa có người cho ta ấn thử, cũng không biết học được không, ta thử cho ngươi xem, xoa bóp đầu, ngươi lại nói cho ta biết nên dùng lực như thế nào.”

“Được.” Trưởng Tôn Hi thất thần đáp.

Giang Lăng Vương liền vòng qua, đứng trên bệ đá bên ngoài đình hóng gió. Như vậy có thể niết đầu cho Trưởng Tôn Hi từ phía sau lan can tròn tựa lưng, hắn đưa tay lên bắt đầu thử, nghiêng đầu hỏi: “Thế nào? Sức như vậy có phải được rồi không.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi rối loạn một nùi, lung tung nói: “Ừ, đúng rồi, chính là niết như vậy.”

Giang Lăng Vương tin là thật càng ra sức, “Có đỡ hơn không? Ta niết đầu có mạnh hay không? Nếu ngươi cảm thấy đau nói ta biết được không?” Liên tục nói ra vấn đề, “Vị trí này đúng hay không? Có phải dùng sức mấy ngón tay này không? Còn có……” Hắn hỏi một câu, Trưởng Tôn Hi liền trả lời có lệ một câu, phối hợp đến mức cũng xem như hòa hợp.

Ân Thiếu Hạo tiếp xong thánh chỉ tại điện phía trước, liền hỏi tâm phúc, biết được hai người đã tới điện phía sau rồi, nên lập tức đuổi lại đây.

Vừa đến điện phía sau, liền thấy một hình ảnh “Ân ái triền miên” như vậy.

Tức giận đến thiếu chút nữa trực tiếp phun một búng m•áu!

Vốn đã bốc hỏa bởi cuộc liên hôn bất đắc dĩ với Hoắc gia, lại nhìn thấy Trưởng Tôn Hi thế nọ thế kia, Giang Lăng Vương lại thế kia thế nọ, vì tức muốn hộc m•áu, nói không kịp suy nghĩ, “Ha hả, ta nói này cửu đệ, đến cả lông ngươi còn mọc chưa đủ dài, đã muốn đoạt nữ nhân cùng ca ca? Có phải quá sốt ruột rồi hay không đây?!”

Giang Lăng Vương đầu tiên là sửng sốt, nghe tiếng quay đầu lại, tiện đà hiểu được ý trong lời ca ca nói, không khỏi buồn bực, “Thất hoàng huynh, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ngươi còn như vậy, ta sẽ nói phụ hoàng.”

“Chẳng lẽ không phải?” Lửa giận trong lòng Ân Thiếu Hạo bốc lên, châm chọc nói: “Trong hoàn cảnh rõ như ban ngày, ngươi cùng nữ quan Ngự Thư Phòng khanh khanh ta ta, có cảm thấy thẹn hay không?! Ngươi còn mặt mũi nói cho phụ hoàng? Chỉ sợ phụ hoàng biết ngươi không kiềm chế như thế, cũng bị ngươi chọc tức thành bệnh……”

“Ngươi nói bậy!” Giang Lăng Vương vừa tức vừa gấp, vội vã muốn qua cãi nhau với ca ca, quên mất mình đứng ở bệ đá, một chân dẫm hụt liền ngã xuống, “A nha……!” Cẳng chân bị vướng ở bệ đá, vẽ ra v·ết m·áu, “M•áu……” Đầu ngoẹo sang một bên, nhắm mắt lại hôn mê b·ất t·ỉnh.

Trưởng Tôn Hi thấy hắn đầu tiên là té ngã xuống, tiếp theo là bất động, sợ tới mức hồn phi phách tán!

“Giang Lăng Vương điện hạ!” Nàng không màng hình tượng, trực tiếp từ trong đình hóng gió xoay người ra ngoài, nhảy phốc xuống, như một con chim uyển chuyển nhẹ nhàng, từ giữa không trung lập tức nhảy xuống! Thật sự có vài phần dọa người.

“Ngươi điên rồi?” Ân Thiếu Hạo duỗi tay muốn đỡ nàng, lại với không tới, sải bước chạy nhanh qua. Thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì dừng bên người Giang Lăng Vương, không khỏi vừa tức vừa đố kỵ, “Có phải hắn ch·ết, ngươi cũng muốn ch•ết theo hắn không hả?!” Nén cơn tức tiến lên nhìn nhìn Giang Lăng Vương, quay đầu giải thích nói: “Hắn từ nhỏ đã có tật xấu không thể thấy m•áu, chỉ hôn mê b·ất t·ỉnh thôi.”

Trưởng Tôn Hi căn bản không có thời gian càng không tâm tình để ý đến hắn, nhớ tới một ít y học thường thức hiện đại, nhanh nằm sấp xuống, dán lên trước ngực Giang Lăng Vương nghe tiếng tim đập, sau đó lại xem xét hô hấp. Thấy hắn còn sống, trái tim đang đập loạn xạ, mới khôi phục tiết tấu một ít.

Sau đó lấy vải nhung trong đình hóng gió, gấp nhanh lại, thật cẩn thận bế đầu Giang Lăng Vương lên, lót cho hắn, miễn cho bị khí lạnh trên mặt đất ảnh hưởng. Bởi vì cũng không dám cứ di chuyển hắn như vậy, nên quay đầu phân phó Ngân Châm, “Mau lên! Cho người nâng một cái ghế mây dài lại đây, mau mau mau!”

Ngân Châm tuy rằng không biết thân phận Giang Lăng Vương, nhưng thấy động tác nàng thận trọng, Sở vương cũng thực nôn nóng, lập tức không dám hỏi nhiều.

Hiện giờ đã vào đông, thời tiết hơi lạnh.

Trưởng Tôn Hi sợ Giang Lăng Vương vốn dĩ đã thể nhược, lại nằm trên mặt đất lạnh lẽo, phản ứng theo bản năng, liền muốn cởi áo ngoài của mình đắp lên cho hắn. Nàng mới vừa tháo áo ngoài, đã bị Ân Thiếu Hạo chụp được, quát lớn nói: “Ngươi bệnh hả?! Ban ngày ban mặt cởi y phục làm cái gì? Còn biết xấu hổ hay không?!”

“Nền đất lạnh!” Nàng phẫn nộ muốn ném tay hắn.

“Vậy cũng không có đạo lý ngươi cởi y phục! Quả thực không thể nói lý!” Ân Thiếu Hạo tức giận đến sắc mặt xanh mét, cắn răng một cái, oán hận cởi áo khoác màu tím của mình, ném trên người Giang Lăng Vương, “Như vậy được rồi chứ? Đỡ cho ngươi không biết xấu hổ.”

Trưởng Tôn Hi không rảnh cãi với hắn, chỉ là nhanh tay trải áo khoác ra đắp cho Giang Lăng Vương, động tác ôn nhu vô cùng.

Ân Thiếu Hạo thấy thế, tức giận đến gan cũng đau, “Ngươi thật đúng là đau lòng quá mà.”

Trưởng Tôn Hi không kiên nhẫn nói: “Ngươi có thể không càn quấy được không? Hắn hôn mê, thân mình yếu ớt, trên mặt đất lại lạnh, về sau bị đông lạnh mắc bệnh thì làm sao đây?” Nhìn hắn một cái, “Chờ lát nữa sẽ đem áo khoác trả cho ngươi.”

Ân Thiếu Hạo cười lạnh nói: “Nếu giờ phút này bổn vương hôn mê nằm ở đây, ngươi còn nói lời này không?”

Trưởng Tôn Hi thầm nghĩ: Đương nhiên là không rồi, mau đông ch·ết ngươi mới tốt.

Cho nên quay đầu đi chỗ khác, không trả lời, chỉ xem hắn là một khối không khí.

Ân Thiếu Hạo thấy nàng lảng tránh mình hỏi chuyện, rõ ràng chính là ước gì mình ch·ết nhanh đi, trong lòng giống như có một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt! Muốn nói vài câu tàn nhẫn chọc nàng, bởi vì cách quá gần, hương thơm thiếu nữ như có như không nhàn nhạt đánh úp lại, làm tức giận vốn đang dâng lên lại phai nhạt vài phần, nhất thời lại quên cả lời.

Nàng có khuôn mặt trắng nõn thanh tuyệt, màu tóc đen bóng, búi tóc sạch sẽ, trên đỉnh đầu mang quan hoa sen ánh vàng rực rỡ của chức tư tịch, trên thái dương điểm xuyết hoa sen nhỏ bằng vàng ròng. Vào đông ánh mặt trời thanh lãnh, sắc vàng nhàn nhạt rơi trên mặt nàng, làm khuôn mặt bạch ngọc nõn nà như nhiễm sắc vàng, phảng phất như Huyền Nữ trên chín tầng trời.

Có một vẻ đẹp lộng lẫy câu hồn đoạt phách.

Tâm tư Ân Thiếu Hạo có chút loạn, kỳ thật mình cũng có chút không hiểu lắm, vì sao đối mặt với một khuôn mặt mỹ lệ như vậy, lần nào cũng đều bốc lửa giận? Luôn thích bực bội với nàng, chọc nàng tức giận, rốt cuộc là mình không vui chỗ nào? Đúng rồi, lần trước nàng ném cho mình một bạt tai!

Nữ nhân này cả gan làm loạn bừa bãi! Hơn nữa……, lại còn lả lơi ong bướm.

Đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy trên thái dương nàng có một sợi tóc buông xuống, nghĩ chắc vừa mới xoay người nhảy xuống, làm quan hoa sen trên đầu bị lỏng. Ma xui quỷ khiến, duỗi tay muốn vén ra sau tai cho nàng. Nào biết mới vừa chạm vào làn da mềm mại, nàng liền sợ tới mức đột nhiên tránh ra, sắc mặt kinh hãi, giận dỗi nói: “Ngươi rốt cuộc còn dây dưa đến bao giờ?!”

Nhu tình trong lòng Ân Thiếu Hạo, nháy mắt đã biến thành thẹn quá hóa giận, “Không để yên!”

Vẻ mặt Trưởng Tôn Hi chán ghét, đứng dậy đi đến phía bên kia của Giang Lăng Vương, cách hắn chừng ba thước.

Sắc mặt Ân Thiếu Hạo trở nên u ám, tia lạnh trong mắt bắn ra bốn phía. Mình bất quá chỉ muốn vén tóc cho nàng một chút, nàng cứ như bị cưỡng đoạt, thật là……, tâm tư đột nhiên khựng lại. Nàng phản ứng quá khích với đụng chạm của nam nhân như vậy, như là những xử nữ chưa từng....., vậy chẳng phải là……?

Không khỏi thấp giọng cười nói: “Ngươi sợ nam nhân chạm vào như vậy, là còn chưa bị người chân chính chạm qua chứ gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.