Chương trước
Chương sau
“Thái Tử ca ca, các người cũng tới nha.” Vô Ưu công chúa bước nhanh qua, ríu rít cao hứng nói: “Biết trước vậy, chúng ta qua cùng lúc rồi. Vừa nãy ta và Tường tỷ tỷ quá mức sốt ruột nên quên mất, đúng ra nên đi Đông Cung tìm mọi người trước.”

Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười, “Hiện tại gặp được cũng giống nhau.”

Thái Tử Phi cũng cười nói: “Đúng vậy, giống nhau.” Quay đầu nhìn về phía muội muội, “Tường Nhi.”

Hứa Tường nghe vợ chồng bọn họ lời nói nhất trí, trong lòng đã sớm chua muốn ch•ết rồi. Nàng cắn cắn môi, cố nén oán khí trong lòng, lộ ra vẻ dịu dàng nhu hòa như bình thường, tiến lên hành lễ, “Gặp qua Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi.” Duỗi tay nâng tỷ tỷ, “Tỷ là người có thai, để ý một chút.”

Luận cảm tình, Thái Tử Phi đối với muội muội rất ít khi gặp mặt này, đích xác không thân cận bằng Trưởng Tôn Hi. Nhưng rốt cuộc vẫn còn quan hệ huyết thống bày ra đó, huống chi, nàng cũng không biết Hứa Tường và mình không cùng phụ thân, cho nên nội tâm vẫn rất thương yêu muội muội. Thấy nàng bày ra vẻ mặt lo lắng cho mình, cười nói: “Ta không có việc gì, thân mình còn chưa hiện rõ đâu.”

Hứa Tường thấy cả người mình đầy mùi dấm chua, miễn cưỡng cười nói: “Cho nên mới phải để ý nha.” Nghe nói, nữ nhân mang thai ba tháng đầu rất dễ bị sảy, nhưng những lời này, làm thiếu nữ chưa thành thân lại không tiện nói ra.

Vô Ưu công chúa bước qua , nhìn nhìn, “Quả nhiên một chút cũng không nhìn ra được.”

Tuy rằng không thích tẩu tẩu Thái Tử Phi này, nhưng nàng mang chính là hài tử của ca ca, cháu của mình, nghĩ đến tương lai có một nhóc con gọi mình cô cô, vẫn thấy rất cao hứng. Tò mò hỏi: “Ta nghe nói, tiểu bảo bảo ở trong bụng sẽ động, hắn hiện tại động chưa?”

“Vẫn chưa đâu.” Mỗi nữ nhân sắp làm mẫu thân, đều đặc biệt thích thảo luận về hài tử, Thái Tử Phi cũng không ngoại lệ, cười ngâm ngâm sờ sờ bụng mình, “Các ma ma có kinh nghiệm nói, cần phải đến bốn, năm tháng, thai mới động được.”

Hứa Tường trợn trắng mắt trong lòng, nếu còn chưa động, sờ cái gì mà sờ.

Không động? Đột nhiên, trong lòng hiện lên một ý niệm tà ác.

Tiện đà lại lắc đầu, cảm thấy tội lỗi. Hơn nữa, cho dù thai này tỷ tỷ mang không được, còn có thể lại mang thai khác, không tới phiên mình nói chuyện. Hơn nữa, nếu mình động tay động chân, mẫu thân sẽ không tha cho mình, cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi.

Nghĩ đến mẫu thân, không khỏi lại nghĩ đến mẫu thân bất công trên chuyện hôn sự.

Lúc trước khi chọn lựa Thái Tử Phi, rõ ràng mình cũng là cô nương vừa độ tuổi, không chỉ được nuôi trong hoàng cung, bộ dáng lại còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ, tính tình cũng tốt, luận tài học hay hàm dưỡng, mọi thứ đều tốt hơn tỷ tỷ! Chỉ là tới thời điểm mấu chốt, mẫu thân lại bất công để tỷ tỷ làm Thái Tử Phi!

Bởi vì nghĩ như vậy, quan tâm sốt ruột trong lòng đối với mẫu thân đang b·ị th·ương, cũng không khỏi phai nhạt vài phần. Vì thế lười biếng kéo cánh tay tỷ tỷ, một đường đi vào, tâm tình không còn vội vàng lo âu giống trước nữa.

Vào nội thất, Phần Quốc trưởng công chúa băng vải quanh đầu đang nằm trên giường.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, ánh mắt tiều tụy, thiếu đi vài phần bừa bãi ương ngạnh thường ngày. Đặc biệt là, dưới mí mắt còn để lại một dấu hoa nhỏ tinh tế, v·ết m·áu chưa tiêu, như là một màng tơ nhện màu đỏ sậm dán trên mặt, làm nàng thoạt nhìn lại có vài phần đáng thương.

Phản ứng đầu tiên của Thái Tử Phi, chính là đi qua hỏi thăm mẫu thân, “Thế nào rồi? Té trúng chỗ nào? Thái y nói như thế nào?” Liên tục dò hỏi, ánh mắt quan tâm, toát ra vẻ mặt lo lắng tự nhiên.

Lúc trước còn nói muốn chất vấn mẫu thân, dưới tình huống như vậy, tạm thời đã sớm ném sang một bên.

Vốn dĩ trong lòng Phần Quốc trưởng công chúa đã áy náy với đại nữ nhi, thấy nàng như vậy, càng cảm thấy băn khoăn. Chỉ là trời sinh tính tình nàng có chút cứng đầu, huống hồ việc kia cũng không có biện pháp giải thích xin lỗi, càng không cần phải nói bây giờ người lại đông, cho nên nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ bị vỡ trán, trên mặt bị bộ diêu vàng cắt một cái thôi.”

Thái Tử Phi vội nói: “Chỗ con có hai bình thuốc tiêu sẹo, để con cho người mang tới.”

Trong lòng Phần Quốc trưởng công chúa vừa buồn cười, vừa cảm động, ---- chỗ mình thứ tốt gì không có? Chỉ có nữ nhi ngốc này, còn nói đưa thuốc tốt của nàng lại đây. Nhưng nhìn Thái Tử Phi vẫn luôn đứng, nghĩ nàng có thai, vội nói: “Ngươi ngồi xuống, đừng làm mệt mình.”

Chiêu Hoài Thái Tử cũng nói: “Quỳnh Hoa, ngồi xuống rồi nói.”

Đối với đích trưởng tử, hắn tự nhiên cũng là vạn phần coi trọng.

Thái Tử Phi đối mặt với quan tâm của mẫu thân và trượng phu, tự nhiên vô cùng yên lòng, cười nói: “Được.” Sau đó ngồi xuống ở mép giường.

Hứa Tường ở phía sau nhìn mẫu thân thân thiết với tỷ tỷ, Chiêu Hoài Thái Tử chăm sóc tỷ tỷ, tâm tư vốn dĩ đã chua lòm, tức khắc nhen thêm một đốm lửa, m•áu ghen kia đều có thể vọt thẳng tới chân trời rồi. Vô Ưu công chúa đứng cạnh bên nàng, thấy sắc mặt nàng không đúng, nói nhỏ: “Ngươi phát ngốc cái gì vậy? Mau đi lên hỏi thăm Đại Cô mẫu đi a.”

Chỗ nào còn có vị trí của ta?! Hứa Tường phẫn nộ sắp buột miệng thốt ra, chỉ là vừa quay đầu, liền thấy Chiêu Hoài Thái Tử thanh nhã như ngọc đứng bên cạnh, lại nuốt lời trở vào. Lý trí đang nhắc nhở nàng, bây giờ không phải lúc buồn bực giở tính tình, nuốt lửa giận mỉm cười nói: “Vẫn để tỷ tỷ ngồi ở mép giường đi, nàng có thai, ta ngồi bên cạnh được rồi.”

Rốt cuộc trong lòng có tức giận, lôi kéo Vô Ưu công chúa ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.

Phần Quốc trưởng công chúa liếc nhìn hai người các nàng một cái, “Tường Nhi, Vô Ưu.” Chào hỏi xong, liền thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Chiêu Hoài Thái Tử, “Thái Tử cũng ngồi.” Nàng lúc này, có chút không dám nhìn tiểu nữ nhi.

Trong lòng rất là hối hận, nếu không phải mấy năm nay vẫn luôn vắng vẻ quên mất cha Tường Nhi, chú ý hắn quá ít, sao có thể để người dễ dàng chui vào chỗ trống? Sao khiến hắn tự nhiên bị độc ch·ết? Rồi sao có thể, khiến Tường Nhi ngay cả mặt cha ruột còn chưa gặp được, cứ như vậy đã cách biệt mãi mãi.

Hoàng đế……, nhất định là hoàng đế làm! Hắn đang cảnh cáo mình, nói mình không nên tiếp tục trêu chọc Trưởng Tôn Hi!

Đáng giận! Chén bánh trôi kia vậy mà không thể độc ch·ết thứ sao chổi đó.

Thái Tử Phi thấy sắc mặt mẫu thân khó coi, vội hỏi: “Có phải đầu còn đau lắm không?”

Phần Quốc trưởng công chúa thu hồi tâm tư, lắc đầu nói: “Không phải.” Bởi vì không dám nhìn tiểu nữ nhi bên kia, nên liền nói tới đề tài Thái Tử Phi dưỡng thai, “Mấy tháng đầu cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, mấy tháng giữa cần phải bồi bổ, mấy tháng sau nhớ đi lại nhiều mới dễ sinh……” Lải nhải, vẻ mặt từ mẫu yêu thương con cái.

Thái Tử Phi nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu.

Phần Quốc trưởng công chúa lại nói linh tinh vài thứ, nước trà cũng uống hết vài ly, nhưng vẫn còn chưa nói xong, tinh thần có vẻ rất tốt, phảng phất như nhìn thấy đại nữ nhi mang thai nên rất cao hứng, ngay cả ốm đau cũng đã quên.

Hứa Tường tức giận đến cắn môi, đôi môi đỏ ửng như sắp xuất huyết.

Vô Ưu công chúa cũng cảm thấy vắng vẻ, một câu cũng chưa được nói, ngồi im lặng thật sự quá mức nhàm chán. Hơn nữa ngồi đến mức mông đau, xoắn đi xoắn lại, như trên mặt ghế có đinh, b·iểu t·ình kia không biết có bao nhiêu khó chịu.

Chiêu Hoài Thái Tử sớm đã thấy muội muội xoay nửa ngày, cho nên nói: “Vô Ưu, các ngươi đi ra ngoài nói chuyện đi.” Đại Cô mẫu còn đang nói với thê tử một ít chuyện mang thai, tiểu cô nương đích xác không biết nhiều, càng không thích hợp ở chỗ này nghe nhiều. Ng·ay cả mình, chờ lát nữa cũng nên tìm lý do về trước tránh một chút.

Phần Quốc trưởng công chúa ước gì tiểu nữ nhi rời đi trước, lập tức nói theo Thái Tử: “Đúng rồi, ta cũng có chút mệt mỏi, đang muốn thanh tịnh nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Tường tức giận đến thất khiếu b·ốc kh·ói.

Mệt mỏi? Nói chuyện với tỷ tỷ cả buổi, đương nhiên mệt rồi! Chính là nói muốn nghỉ một chút, sao lại chỉ đuổi mình và Vô Ưu đi ra ngoài, nhưng không đuổi tỷ tỷ đi? Thấy tỷ tỷ thì không mệt? Rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét mình chứ.

Cho nên một câu cũng chưa nói, cố kỵ Thái Tử, cố nén tức giận kéo Vô Ưu công chúa đi ra ngoài.

Chiêu Hoài Thái Tử nói: “Nếu Đại Cô mẫu không có việc gì, lại muốn nghỉ ngơi, vậy cô đi tìm đại dượng chơi cờ.” Sau đó nhìn Thái Tử Phi một cái, “Lát nữa nàng muốn đi, cho người tới tìm cô, chúng ta cùng nhau trở về.”

Thái Tử Phi cười nói: “Ừm, chàng đi tìm cha nói chuyện đi.”

Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười cáo từ đi ra ngoài.

Hắn đi ra trước liếc nhìn ra xa một cái, muội muội và Hứa Tường đã chạy tới cửa tròn, bước chân rất nhanh. Còn mình xoay người đi về hướng khác, đi tìm Phần Quốc phò mã. Vị đại dượng này cờ nghệ rất không tồi, nhưng……, giờ phút này cũng không muốn tìm hắn chơi cờ. Nguyên nhân Phần Quốc trưởng công chúa đột nhiên hạ độc Trưởng Tôn Hi, vẫn còn chưa làm rõ đâu.

Có lẽ, có thể tìm hiểu được chút gì đó.

Chiêu Hoài Thái Tử mang các cung nhân từ từ đi qua, bóng dáng hắn thon dài, thẳng thắn, lộ ra ung dung khí phái.

Một bên khác, Hứa Tường đang căm giận dậm chân trong vườn hoa.

Vô Ưu công chúa tránh bên cạnh.

Chờ nàng phát tiết một trận, mới an ủi nói: “Được rồi, đừng nóng giận. Ta thấy Đại Cô mẫu vẫn thương ngươi nhất, bất quá là bởi vì Thái Tử Phi mang thai, cho nên quan tâm nhiều hơn chút.”

“Ngươi biết cái gì?!” Hứa Tường phẫn nộ thốt ra, tiện đà nhớ tới đối phương là công chúa, lại nén giận nói: “Ta không phải tức giận ngươi, chính là……, chính là lửa giận trong lòng quá lớn.”

Vô Ưu công chúa không có bằng hữu khác trong cung, chỉ có nàng, tốt tính cười cười, “Ta không có giận ngươi.”

Hứa Tường bị nàng mềm giọng dỗ dành, tức giận tức khắc hóa thành ủy khuất vô hạn, mũi đau xót, nước mắt liền chảy ra. Nàng bụm mặt khóc ròng nói: “Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đó, ta và tỷ tỷ cùng nhau đi vào, trong mắt nương chỉ có nàng, không có ta! Vẫn hỏi han tỷ tỷ, không thèm liếc nhìn ta một cái, giống như ta là nha đầu nhặt bên ngoài về, ô ô ô……”

Vô Ưu công chúa cũng cảm thấy cô mẫu hôm nay có chút quá mức, lại có chút kỳ quái, chẳng lẽ Thái Tử Phi mang thai đối với Đại Cô mẫu mà nói, lại quan trọng như vậy? Nghĩ lại cũng đúng. Thái Tử ca ca tương lại sẽ là hoàng đế, nếu Thái Tử Phi sinh nhi tử, vậy chính là Thái Tử đời kế tiếp, hoàng đế tương lai, cho nên Đại Cô mẫu mới có thể coi trọng như vậy.

Chỉ là những lời này, tuyệt không thể nói cho Hứa Tường nghe, nếu không nàng chỉ càng thêm tức giận bực bội.

Bởi vì……, cả đời nàng đều kém hơn Thái Tử Phi.

“Được rồi.” Vô Ưu công chúa lôi kéo Hứa Tường, cho nàng ngồi xuống ghế đá, đưa khăn cho nàng, cố ý cười nói: “Nếu ngươi khóc sưng đôi mắt ở chỗ này, người không biết, còn tưởng rằng ta đánh ngươi đó.”

“Chán ghét.” Hứa Tường nín khóc mỉm cười, nương bậc thang nàng cho leo xuống dưới, không khóc nữa.

Cũng không phải cảm thấy Vô Ưu công chúa nói buồn cười, mà là lo lắng khóc sưng đôi mắt, lát nữa Chiêu Hoài Thái Tử thấy không đẹp, cho nên từ từ ngừng nước mắt. Chẳng qua nước mắt có thể ngăn, nhưng lại không ngăn được phẫn nộ trong lòng.

Vô Ưu công chúa và nàng bên nhau từ nhỏ, sao lại nhìn không ra? Thấy nàng vẫn tức giận, vì thế khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng tức nữa. Tuy rằng Thái Tử Phi và ngươi không thân, nhưng rốt cuộc vẫn là tỷ muội ruột, nàng tốt, ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Mặc kệ nói như thế nào, nàng làm Thái Tử Phi, làm Hoàng Hậu, đều mạnh hơn người khác.”

---- người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.